Pages

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

Phép Mầu Đêm Valentine Tập 4


Phép Mầu Đêm Valentine Tập 4

~Phép màu đêm Valentine~


(Season 2)
~@Miucon_baby



*
* ..... *


Thần Cupid: "Hãy để tình yêu chữa lành mọi vết thương!"

Phép Mầu Đêm Valentine Tập 4

"Anh ơi, mình chia tay đi!"
" Ừm. Chúc em Valentine vui vẻ!"




*
* *



Cô gái mặc chiếc váy bông màu trắng bước từng bước chậm chạp trên con đường mưa bụi. Từng cơn gió cuối đông thổi qua làn tóc xoã dài của cô gái, để lộ ra khuôn mặt thanh thoát với làn mi ướt sũng. Cô gái khẽ lấy tay gạt đi hàng nước mắt vừa mới chảy ra từ khoé mi. Môi mím lại, cô ngẩng mặt lên để cho nước mưa làm nhoà đi nước mắt, để những giọt nước kia bớt mặn đắng đi.

Tình yêu của cô sao lại sai lầm như vậy? Đã gần hai năm cô và anh yêu nhau mà tình yêu cô dành cho anh vẫn không thể khiến anh quên được chị ấy. Gần hai năm qua, không lẽ chỉ có mình cô ôm mối tình đơn phương mà nghĩ anh đang yêu mình. Cô thất vọng vì chuyện vừa xảy ra... Cô tự trách mình tại sao lại yêu anh nhiều đến như vậy...

...

Hai tiếng trước...

Bây giờ là năm giờ chiều...

Cô và anh đang chuẩn bị bữa tối thịnh soạn tại nhà anh. Chủ nhật nào cũng vậy, hai người luôn có hẹn với nhau... lúc thì đi chơi công viên, khi thì đi dạo, khi thì cùng nhau làm một bữa ăn.

Anh là nhân viên đầy năng lực của một công ti lớn, còn cô làm nhân viên phục vụ tại một quán café gần công ti của anh. Công việc của cả hai đều bận rộn nên họ chỉ có thể gặp nhau được vào chủ nhật, còn các ngày khác đa số là anh gặp cô trong lúc đi uống café sau giờ làm việc.

- Dạo này sắc mặt anh không được tốt lắm. Anh bị ốm à?- Cô vừa thái thịt vừa nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh.

- Không sao đâu. Chắc do thiếu ngủ thôi em.- Anh vừa đảo qua đảo lại chảo mực chiên viên vừa nói.

- Sao thế? Công việc nhiều khiến anh không ngủ được sao? Sao không thấy anh nói gì? Anh bệnh thì sao hả?- Cô nói với giọng đầy lo lắng.

- Chắc vậy.- Anh nói kèm theo một cái thở dài.- À, anh bệnh thì có em chăm sóc mà.- Anh vừa nói vừa cuời.

- Đúng là hâm mà. Còn cuời nữa hả.- Cô nhìn cái mặt con nít của anh, giả giọng quát nạt.

- Vậy em muốn anh khóc sao?- Anh nháy mắt với cô.

- Không. Anh khóc thì ai mà dỗ được.- Cô thè lưỡi trêu anh.

- Thì có em mà, nhỉ!

- Xì, còn lâu đi nha. Coi kìa, mực cháy hết bây giờ.

Nghe cô nói thì anh mới vội vàng nhìn lại chảo mực chiên. May mà vẫn chưa cháy miếng nào. Rồi cả hai lại im lặng... Cô cúi mặt xuống, vừa cho thịt vào bát vừa khẽ thì thầm:

- Thật là anh không giấu em chuyện gì không, Phong?

Tiếng thì thầm của cô dù nhỏ nhưng cũng đủ để anh nghe thấy, anh không nói gì mà chỉ im lặng. Cô rất ít khi gọi tên anh, một khi đã gọi là cho thấy điều cô nói thực sự quan trọng.

- Phong, sao anh không trả lời?- Cô ngẩng mặt lên.

- Không có mà em.- Anh mỉm cười để cô cảm thấy an toàn.

Và nụ cười đó quả thật khiến cô an tâm hơn nhiều. Cô biết, hôm qua chị ấy đã đáp máy bay về tới Việt Nam, bạn của anh nói với cô như vậy. Phải, chị ấy chính là người yêu cũ của anh, người mà đã bỏ anh đi ba năm trước, để anh phải sống trong đau khổ suốt một năm trời trước khi gặp cô. Cô biết anh yêu chị ấy đến nhường nào. Quán café mà cô làm việc chính là nơi mà hai người đó thường hẹn hò trước khi cô làm ở đó. Trước kia, anh đến đó hàng ngày cũng để tìm lại hình bóng của chi ấy, chỉ để được tình cờ gặp chị ấy một lần... nhưng người con gái ấy không hề xuất hiện lại trước mặt anh lần nào nữa. Giờ, nỗi đau của anh đã bớt đi, chị ấy lại quay trở về. Đó là điều mà cô lo nhất... Cô sợ anh sẽ buồn hay chính cô sẽ là người đau khổ nhất... Cô sợ sẽ mất anh...

...

"Gọi tên em trong đêm trái tim này xót xa

Người yêu ơi hãy quên những năm tháng êm đềm hôm nào..."

Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên lôi cô khỏi những ý nghĩ đang bay tứ tung trong đầu. Cô quay sang nhìn anh, anh vẫn cắm cúi đặt chiếc lọ hoa và nến lên chiếc bàn gỗ nhỏ, bỏ mặc chiếc điện thoại đang reo lên từng hồi.

- Anh không nghe điện thoại à?- Cô thắc mắc.

- Lát đi em. Anh đang bận mà!- Anh mỉm cười.

...

Năm phút sau. "Gọi tên em trong đêm trái tim này xót xa - Người yêu ơi hãy quên những năm tháng êm đềm hôm nào..." Chiếc điện thoại của anh lại vang lên và đây là lần thứ tư.

- Sao anh không nghe mà cứ để nó kêu mãi vậy?

- Kệ đi em.- Anh nói với giọng có vẻ bực bội.

- Vậy để em nghe giùm cho. Lỡ giám đốc anh gọi thì sao.- Cô dừng công việc lại và tiến tới phía chiếc điện thoại của anh.

- Để đó cho anh...- Anh chạy lại và cầm lấy nó trước khi cô chạm vào.

Rồi anh vội vàng chạy ra ngoài hiên và đóng cửa lại. Cô đứng im lặng nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa với vẻ mặt đầy lo lắng... Không lẽ là chị ấy?

Cô khẽ cúi mặt buồn rầu rồi xếp thức ăn sẵn lên bàn và ngồi chờ anh.

...

Một lát sau, anh bước vào bếp với vẻ mặt mệt mỏi. Vừa thấy bóng anh, cô mỉm cười một cách gượng gạo:

- Anh tắm rồi ra ăn đi nè. Em chuẩn bị xong hết rồi!

- Ừm...

Anh nhìn cô thở dài rồi lên phòng lấy đồ và đi tắm. Nhưng khi anh vừa bước được vài bước chân lên đến cầu thang thì... "choang", âm thanh phát ra từ bếp vang lên. Như một phản xạ, anh vội vã chạy xuống xem cô có sao không.

Vừa bước vào bếp, anh nhìn thấy cô đang cúi xuống nhặt những mảnh thuỷ tinh trong suốt màu hồng lên. Dòng chữ "em yêu anh" đã bị vỡ làm bốn mảnh và rớt xung quanh chỗ cô ngồi. Phải rồi, đó là chiếc cốc mà anh yêu quí nhất. Chiếc cốc thuỷ tinh hồng mà chính tay chị ấy đã làm và tặng cho anh vào ngày sinh nhật. Trên chiếc cốc là rất nhiều hình trái tim và hoa được trang trí xung quanh, nổi bật nhất là câu "em yêu anh" được in trên thân cốc, phía dưới đáy có dòng chữ "Phong <3 br="" trang="">
Nhưng giờ đây, nó đã vỡ tan tành. Anh nhìn những mảnh chữ nằm trên đất mà trái tim như cũng đang vỡ thành trăm mảnh. Và không cần để ý đến cô có bị thương không, anh vội chạy lại kéo cô ra và quát lớn:

- Em đã làm cái gì vậy hả?

- Em... em...

- Em làm ơn ra khỏi đây ngay.- Giọng anh vang lên đầy giận dữ.

Cô nhìn khuôn mặt anh và cảm thấy sợ hãi vô cùng. Chưa bao giờ anh lớn tiếng như vậy.

- Em xin lỗi, để em dọn.- cô ngồi xuống và nhặt những mảnh thuỷ tinh lên.

- Anh đã nói em ra khỏi đây mà. Làm ơn đừng động vào nó nữa.- Anh đẩy cô ra và quát lớn hơn.

- Anh à, em...

Cô chưa kịp nói xong thì bị anh chặn lại:

- Em bị điếc à? Ra khỏi đây ngay. Nhanh!

Nghe câu nói của anh, lòng cô chợt đau thắt lại. Nước mắt lăn dài trên má. Anh chỉ quan tâm tới chiếc cốc đó. Anh thậm chí không để ý rằng lúc đẩy cô ra, mảnh thuỷ tinh đã đâm vào tay khiến cô chảy máu. Anh quát mắng cô như một người xa lạ và nhìn cô bằng cái nhìn đối với kẻ thù.

- Anh à, em xin lỗi. Em không cố ý.- Cô khóc nấc lên.

- Em đi đi.- Anh đứng bật dậy và hét lên.

Ngay lúc đó, cô chạy ra khỏi bếp, với tay lấy chiếc áo khoác và túi xách rồi chạy ra khỏi căn nhà. Cô chạy thật nhanh và khóc nức nở. Cô muốn quên đi những gì anh vừa nói, muốn quay lại khoảng thời gian trước đó. Nếu chiếc cốc đó không vỡ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Và nếu không yêu anh, cô sẽ không thấy đau đớn khi anh đối xử với cô như vậy.

...

Bây giờ, trời càng tối đi, mưa ngày càng nặng hạt. Cô vẫn bước đi trên con phố một mình, đơn độc. Anh vẫn còn yêu chị ấy? Liệu tình yêu giữa cô và anh chỉ là thoáng qua? Đối với anh, chiếc cốc mà chị ấy tặng còn quan trọng hơn cô, vì nó mà anh sẵn sàng lớn tiếng và đuổi cô đi. Phải, chỉ vì một chiếc cốc thuỷ tinh màu hồng. Cô vừa nghĩ vừa bật cười. Nó đã làm rạn vỡ tình yêu giữa cô và anh.

...

Hai sau ngày đó, cô không ra khỏi nhà, không đi làm, không online, để điện thoại trong chế độ offline. Cô dừng cuộc sống của mình lại để không phải tình cờ gặp anh. Nỗi đau trong cô vẫn còn sâu đậm lắm. Cô đã khóc rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều về tình cảm của cô dành cho anh. Phải chăng... tất cả đã trở về con số không? Và cô... đã dần mất anh.
Mấy ngày nay, cô chỉ ăn một vài hạt cơm rồi ngồi trong phòng cả ngày. Cô xem lại những bức ảnh của anh và cô trên điện thoại, đọc lại những tin nhắn của cô và anh. Rồi cô nhấp delete... xoá đi tất cả những gì mà anh đã từng xuất hiện trong đó. Tất cả món quà anh tặng, cô nhét hết vào hộp, dán chặt lại rồi vứt vào một góc.

Nước mắt cô lại rơi không ngớt vì nghĩ rằng mình đã mất anh. Thật sự mất anh rồi...

...

Sau gần một tuần dài, cô trở lại với cuộc sống hàng ngày. Cô lại đi làm ở quán café gần công ti anh. Nhưng mỗi lần thấy bóng anh vào quán, là cô lại trốn vào phía trong. Cô không dám đối mặt với anh thêm lần nào nữa.

Việc đó cứ kéo dài... kéo dài cho đến một ngày...

Hôm nay là ngày 5 tháng 1, anh rẽ vào quán café cô làm. Khi đi ngang qua, anh có trông thấy cô đang bê café ra cho khách.

- Chị ơi, hôm nay Giang có làm không vậy?- Anh ngẩng lên khi chị phục vụ đến hỏi anh uống gì.

- Không em à. Nó nghỉ cả tuần nay rồi.

- Em vừa thấy cô ấy mà.

- Chắc em nhìn nhầm rồi. Em uống gì?- chị nói lảng đi.

- Café đen đá không đường.

- Ừ.

Trong lúc đó, cô đang đứng ở bức tường phía sau anh. Nghe thấy anh hỏi về mình, lòng cô chợt dấy lên một tia hi vọng. Anh đang nhớ cô sao? Rồi tia hi vọng ấy chợt vụt tắt khi cô thấy bóng dáng chị ấy bước vào quán. Một cô gái xinh xắn, tóc buộc lệch đội mũ len, mặc chiếc áo khoác mỏng cùng chiếc quần kaki.

- Phong!- Chị ấy mỉm cười nhìn anh.

- Em đến rồi à!- Anh đứng dậy chào chị ấy.

- Hi. Mọi thứ vẫn như vậy anh nhỉ? Chẳng có gì thay đổi cả.- Chị đưa mắt nhìn xung quanh.

Đứng sau bức tường, nhìn anh và chị nói chuyện với nhau mà trái tim cô như nát vụn. Đau đến mức khiến cô ngồi gục xuống và khóc không thành tiếng. Nước mắt cô cứ rơi ướt nhoè đôi mắt. Sao với chị ấy anh lại dịu dàng và đáng yêu như vậy? Còn với cô... trước giờ anh không như thế. Anh lúc nào cũng nghiêm nghị như một người cha.

- Chuyện em nói, anh nghĩ sao?- Chị ấy chợt hỏi anh.

Câu hỏi thu hút cô gái. Cô lấy tay lau nước mắt và im lặng lắng nghe. Có phải chị ấy đề nghị quay lại không?

- Chuyện đó ư? Anh chưa biết, nhưng có lẽ cứ như bây giờ sẽ tốt hơn em à!- Anh đặt cốc café xuống và nói.

Lòng cô như ấm lại, hạnh phúc biết bao khi anh nói câu đó. Anh từ chối đề nghị của chị ấy. Vậy nghĩa là anh ấy yêu cô. Giang khẽ mỉm cười.

- Nghĩa là từ chối sao?- Mặt chị khẽ nhăn lại.

- Không hắn, làm ơn cho anh thêm thời gian suy nghĩ.- Anh nhìn chị, nhẹ nhàng nói.

- Anh cũng biết lí do em về đây mà. Làm ơn đồng ý đi được không? Anh chờ cơ hội này rất lâu rồi mà.

- Vài ngày nữa thôi, anh cần sắp xếp vài việc. Rồi anh sẽ cho em câu trả lời chính xác, được không?- Anh cười nhẹ.

Phía sau bức tường kia, nước mắt ai đó lại rơi. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người họ. Có phải anh sắp chia tay cô rồi không? Tình yêu này thực sự sẽ kết thúc tại đây sao? Cô lại ước, nếu như chiếc cốc đó không vỡ thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra... Mặc dù một tuần không nói chuyện với anh nhưng không có nghĩa là cô đã hết yêu anh, không có nghĩa cô đã sẵn sàng buông tay anh và nhận lời chia tay đầy cay đắng.

...

Tối hôm đó, lại là một buổi tối chìm ngập trong nước mắt. Không hiểu tại sao, dù cô đã ngăn lại, đã gắng mạnh mẽ hơn vậy mà những giọt nước mắt không biết nghe lời, vẫn cứ chảy ra từ khoé mi. Trái tim cô đang mệt mỏi dần bởi những niềm đau quặn thắt lại. Trái tim sinh ra để yêu thương chứ đâu phải để chịu đựng đau đớn...

Trong phút giây, cô mở điện thoại lên, bật chế độ online mạng và bắt đầu nhấp vào phần danh bạ. Cái tên "Anh yêu" hiện lên đầu tiên trên danh bạ, cô nhấp tay vào cái tên đó trong vô thức và nhấn gọi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm ấm:

"Alô, anh đây!"

- Anh à, chủ nhật này mình gặp nhau nhé! Em có chuyện muốn nói với anh.- Cô khẽ nấc.

"Ừm, anh cũng có chuyện muốn nói với em. Vậy chủ nhật gặp nhé!"

Nói xong thì anh cúp máy, chỉ còn tiếng "tút tút" kéo dài trong không gian. Cô tắt điện thoại và đặt nó xuống giường. Cô gục xuống chiếc gối và khóc nức nở.

Tại sao anh lại như vậy chứ? Cô chưa kịp nói gì thêm mà anh đã dập máy rồi. Cô còn bao điều nữa muốn nói. Một tuần không nói chuyện, không gặp nhau mà đến một câu nhớ thương anh cũng không nói được. Anh sắp xa cô thật rồi... Là vì chị ấy!!!

...

...

Sáng chủ nhật trong lành với những tia nắng ấm. Trong nhà, cô đang chuẩn bị để đợi anh tới đón đi chơi. Cô nhìn khuôn mặt của mình trong gương... nhợt nhạt đi rất nhiều. Cô tự trang điểm cho mình, thoa ít phấn nền, thêm chì kẻ mắt và một chút son. Cô chỉ cố giấu đi nét tiều tuỵ trên mặt mình... Cô luôn muốn mình đẹp nhất khi gặp anh.

Cô mặc chiếc váy trắng cùng áo đôi màu hồng, khoác ngoài là chiếc áo dạ. Đội thêm chiếc mũ len hồng, cô đã sẵn sàng gặp anh. Mỉm cười một cái thật tươi trước tấm gương rồi lấy chiếc túi xách, cô đi xuống nhà.

Từ phía ngoài cổng, anh đã đứng đó rồi, mặc quần bò sẫm màu cùng với chiếc áo đôi màu hồng, khoác ngoài là cái áo da. Cô mỉm cười nhìn anh như mỗi lần họ gặp nhau, anh cũng vậy.

- Lên xe đi em.- Anh lên tiếng.

Cô nhẹ nhàng đóng cổng lại, ngồi lên phía sau anh. Cô khẽ nhói lòng... Có lẽ đây là lần cuối cùng cô được ngồi sau anh như thế này.

- Em mất tích đâu mấy ngày nay thế hả?- Giọng nói trầm của anh lại vang lên.

- Em mệt nên nghỉ làm, điện thoại thì hỏng mới sửa xong hôm qua.- Cô đáp lại.

Anh khẽ "ừ" một tiếng rồi tất cả chìm vào lặng im. Phía sau anh, cô đang trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt buồn nhìn về một nơi nào đó ở phía xa.

Anh dừng lại, gửi xe ở một chỗ gần hồ Gươm. Sau đó, cô và anh lại đi dạo quanh hồ như mọi lần. Cả hai cứ im lặng cho đến khi anh lên tiếng:

- Em có chuyện gì muốn nói với anh thế?

- Anh à, em nghĩ... mình chia tay đi!- Giọng cô thoáng buồn.










- Còn tiếp- </3>

0 nhận xét:

Đăng nhận xét