Pages

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Phép Mầu Đêm Valentine Tập 6


(Tiếp)
*
* *


Giang ngạc nhiên trước câu nói của Tùng. Mắt cô mở tròn ra nhìn thằng nhỏ mặt đang ngày càng hồng lên. Cô dường như chết lặng đi trước câu hỏi của nó...

- Được không, Giang?- Tùng khẽ nhắc lại.

Cô cố lấy lại vẻ mặt lạnh lùng. Khẽ nở một nụ cười, cô tiến đến gần Tùng, vỗ nhẹ lên đầu thằng nhỏ rồi nhẹ nhàng nói:

- Em hâm à. Nãy mình uống trà sữa chứ có uống bia hay rượu đâu mà em đã say rồi.

Đôi mắt Tùng khẽ động đậy trước lời nói của cô. Mặt nó thoáng buồn nhưng vẫn đầy kiêu ngạo. Nó nắm lấy cổ tay cô rồi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đó.

- Em nói thật!- Cậu nhấn mạnh từng tiếng một.

Đôi mắt của nó khiến lòng cô khẽ dậy sóng... một gợn sóng nhỏ làm lay động cả mặt nước tĩnh lặng. Cô thở dài trong vô thức rồi từ từ rút tay mình ra khỏi bàn tay nó. Ngược lại, nó càng nắm chặt tay cô hơn và nhìn cô như đang chờ đợi một lời đồng ý.

Cô im lặng, nở một nụ cười buồn với nó. Tùng dường như hiểu được câu trả lời. Mặt nó trùng xuống, đôi mắt buồn rầu. Nó khẽ buông tay cô ra.

Cô bước lùi lại về phía sau, quay mặt đi che giấu những miền cảm xúc không tên đang hiện lên trên khuôn mặt.

- Muộn rồi đó, em về đi!

- Chị không đồng ý làm bạn gái em cũng được. Nhưng phải để em cưa chị đó. Nhất định không được trốn em đâu đấy!

Nói xong, Tùng nổ máy rồi phóng xe đi. Cô quay lại nhìn theo vệt khói trắng và khẽ lắc đầu:

- Em ngốc thật!

...

Buổi tối, sau khi tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lấy khăn lau lau mái tóc ướt. Trong đầu cô lúc này đang đầy rẫy những suy nghĩ về lời tỏ tình của Tùng lúc chiều.

Cô không muốn chấp nhận lời đề nghị đó vì cô vẫn còn yêu anh... và cũng không từ chối vì sợ thằng nhỏ sẽ buồn. Nó là người bạn thân của cô ở chỗ làm, cô yêu quí nó... nhưng chỉ là tình cảm chị em. Chưa bao giờ cô nghĩ giữa nó và cô xuất hiện tình cảm như cô dành cho anh...

Khi nó đột ngột tỏ tình như vậy làm tâm trạng của cô hoang mang biết bao... Cô sợ sẽ mất đi tình chị em vốn có lâu nay. Thế nên, cô chỉ biết im lặng mà nhìn nó và không nói gì hơn cả. Cô mong nó sẽ hiểu cho tâm trạng của cô lúc này... bởi cô vẫn còn chưa quên được anh. Đã vậy mấy ngày nay, bố mẹ cô cứ thi thoảng lại nhắc đến tên anh khiến cô chột dạ. Trái tim cô lại quặn lên từng cơn khi nghe đến tên người con trai ấy...

Ngồi trước gương, cô nhớ đến vẻ mặt của Tùng lúc chiều mà mỉm cười. Sao nó giống cô hai năm trước vậy? Cũng với cái vẻ xấu hổ, ngượng ngùng khi cô đứng trước mặt anh tỏ tình, cũng lời nói thách đố khi anh từ chối cô.

...

Hai năm trước...

Vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, tại quán café gần công ti của anh...

Một cô gái dáng người nhỏ bé, trên tay cầm theo hộp quà được bọc giấy đính nơ cẩn thận đang nhìn theo bóng người con trai mặc áo vét đen đi vào quán. Đợi anh ngồi xuống, cô giấu hộp quà vào một góc rồi bê cà phê về phía anh. Khẽ đặt cốc cà phê xuống, cô mỉm cười nhìn anh:

- Cà phê của anh này! Đen đá không đường...

- Cảm ơn bé Giang!- Anh ngẩng mặt lên nhìn cô rồi cười.

Anh là khách quen ở đây nên nhân viên nào cũng biết anh hết. Cô cũng từng nói chuyện vài lần với anh rồi... và cái tình cảm thích thích anh đã xuất hiện trong cô từ lúc nào không biết nữa. Chỉ biết rằng hình ảnh anh ngồi đó nhâm nhi ly cà phê cùng với đôi mắt đượm buồn cứ xuất hiện trong tâm trí cô khiến cô muốn được gần người con trai đó.

Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, cô khẽ chống cằm cùng đôi mắt tinh nghịch:

- Này, sao anh lúc nào cũng uống cái này nhỉ? Không đắng à?

Nghe câu hỏi ngốc nghếch của cô, anh ngẩng mặt lên nhìn:

- Ngọt hơn những tháng ngày anh đang sống em à!

Câu trả lời của anh khiến tim cô khẽ nhói lên. Đôi mắt của anh nhìn cô rồi đưa về hướng khác.

- Để em làm cho nó ngọt lên anh nhé!- Cô nói một câu bông đùa mà hai mặt đỏ ửng lên.

Giật mình trước câu nói của cô, anh quay lại nhìn. Mắt cô khẽ nhíu lại, môi nở nụ cười tươi. Anh lắc đầu:

- Không được đâu em...

- Được mà.

Nói rồi cô chạy vào phía bên trong quán, lục lọi tủ đồ của mình và lấy ra hộp quà mà cô đã giấu kĩ. Ngắm nhìn hộp quà, cô cười một cái thật tươi rồi cầm nó và bước về phía anh.

Đặt chiếc hộp lên bàn, trước mặt anh, cô ngồi xuống ghế tủm tỉm cười:

- Tặng anh nè!

Anh ngạc nhiên cúi xuống nhìn hộp quà rồi ngẩng lên nhìn cô. Anh khẽ nhíu mày rồi hỏi:

- Nhân dịp gì đây?

- Thì... là... vì...- Cô bối rối.

- Vì gì?

- Em sắp tỏ tình!- Cô nói lí nhí.

Anh thoáng giật mình, nhìn chăm chú cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt mình. Còn cô thì mặt ngày càng đỏ hồng lên trước cái nhìn của anh. Một lúc sau, cô nói tiếp:

- Em... thích... anh!- Cô nhấn mạnh từng tiếng một.

Nói xong mà tim cô đập loạn xa, mặt đã hồng nay còn hồng hơn, hệt như hai trái táo chín. May mà lúc này là trưa nên quán vắng khách, không chắc cô xấu hổ chết mất. Còn anh, vẫn là cái nhìn ấy...

Đột nhiên, anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi bật cười:

- Hôm nay thời tiết đâu đến nỗi nào mà sao trán em nóng vậy. Khùng hả?- Anh cười.

Nhìn điệu bộ của anh, cô nhăn mặt. Thoáng một chút tức giận, cô khẽ chun mũi lên rồi nói:

- Thật đấy!

- Thật cái gì?- Anh vẫn tiếp tục cười.

- Em thích anh!

- Nhưng anh không thích em đâu!- Anh nói.

- Giờ thì chưa thích, nhưng em nhất định sẽ làm cho anh yêu em luôn!- Cô nháy mắt.

- Hâm vừa thôi. Không được đâu cáo ạ!- Anh thè lưỡi.

Anh đã từng nói như vậy đấy, thế mà chỉ hai tháng sau, anh đã bị cô "cưa đổ" một cách hoàn toàn.

...

Cô bật cười khi nhớ lại kỉ niệm vui vẻ đó. Một giọt nước mắt từ đâu rớt xuống mặt bàn... Nước mắt cô lại rơi... vì anh. Cô để nước từ mái tóc mình chảy xuống, thấm đẫm chiếc áo ngủ, tiến về phía cửa sổ và nhìn về một nơi xa xăm.

Anh- một vết khắc sâu trong trái tim cô mà thời gian không thể nào xoá nhoà được...

...

Ở một nơi cách Hà Nội gần nửa vòng Trái Đất, người con trai đứng đó, bên cửa kính của phòng làm việc. Đôi mắt buồn nhìn ra xa, về phía nơi mà người con gái anh yêu đang ở.

Anh nhấp một ngụm cà phê đắng, mắt vương lệ.

"Cạch", cửa phòng bật mở, cô gái tóc xoăn mặc áo vét xám bước vào, đặt xấp tài liệu lên bàn anh rồi cười tươi:

- Anh thấy công việc ở đây thế nào?

Anh quay lại nhìn chị ấy, miệng mỉm cười:

- Rất tốt em ạ! Hợp với chuyên môn của anh.

- Hì, em biết anh sẽ làm việc tốt trong cương vị phó phòng thiết kế đồ hoạ này mà.

- Ừm, cảm ơn em rất nhiều!

Trang ngồi xuống ghế, thoáng nhìn thấy giọt nước mắt nơi khoé mắt anh, chị hỏi:

- Sao anh buồn vậy? Nhớ Giang à?

- Ừm.

Chị khẽ cười rồi tiến đến vỗ vai anh:

- Anh thật là, mới xa người ta có hơn một tuần mà đã thế này rồi. Hai người cũng sắp cưới nhỉ. Rồi sớm muộn gì cô ấy cũng sang đây cùng anh mà!

- Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa em!

Nghe câu nói của anh, nụ cười trên môi chị ấy tắt hẳn. Khuôn mặt ngạc nhiên nhìn anh.

Anh ngồi xuống ghế, đặt cốc cà phê lên bàn, nhẹ nhàng nói tiếp:

- Anh và cô ấy chia tay rồi!

- Chia tay, sao lại thế? Chẳng phải hôm nọ...- Chị nhìn anh chờ đợi câu trả lời.

- Giang đã nói lời chia tay trước khi anh kịp nói lời cầu hôn.

Đôi mắt anh buồn rầu nhìn cặp nhẫn trong chiếc hộp đặt trên bàn. Môi khẽ mím lại kìm nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng.

- Anh thật ngốc! Sao không níu cô ấy lại? Sao lại đồng ý chia tay hả?- Giọng chị ấy đầy tức giận.

- Đáng lẽ hôm chiếc cốc vỡ anh không nên mắng cô ấy. Yêu anh chỉ làm cho cô ấy thêm đau khổ mà thôi. Vậy thì anh níu kéo làm gì nữa chứ!

- Vì việc em về Việt Nam sao?- Giọng chị trầm xuống.

- Không phải! Chỉ tại anh mà thôi...

Chị nhìn giọt nước mắt chảy trên má anh mà lòng đau như cắt. Chính chị đã làm rạng vỡ tình yêu của họ ư?

- Anh đúng là đại ngốc! Sao anh không giải thích cho cô ấy hiểu? Sao anh ngốc thế hả? Việc em bỏ anh không khiến anh nhận ra được điều gì sao? Anh vẫn cứ thụ động ở đó, không biết níu kéo, không biết nắm bắt những gì mình đang có được. Mặc dù biết cô ấy quan trọng với anh, vậy mà anh không giữ cô ấy lại. Anh thật là ngốc!- Chị ấy mắng xối xả vào mặt anh.

Anh tuyệt nhiên im lặng và không thể nói thêm được gì.

Tiếng cửa đóng lại cái "rầm" làm đầu óc anh choáng váng. Anh đã sai thật sao?

Nghe những lời Giang nói lúc chia tay, anh thấy mình là một thằng tồi. Anh đã không quan tâm đến cô ấy lại còn làm cho cô ấy đau khổ vì mình. Một thằng đàn ông hèn nhát chỉ đợi chờ hạnh phúc đến bên mình, chỉ nhận lấy tình yêu thương mà không mở rộng vòng tay để yêu và che chở cho cô ấy.

Anh cầm cặp nhẫn lên, ngắm nhìn nó lần cuối cùng rồi thả vào sọt rác bên cạnh. Anh là một thằng tồi, không thể níu kéo cô ấy ở lại, cũng không xứng đáng có được tình yêu từ cô ấy, càng không đủ tư cách cầu hôn cô ấy.

Mặc dù, anh không thể quên được Giang...

Mặc dù, anh không thể ngăn mình nghĩ về cô...

Và càng không thể ngăn trái tim mình luôn gọi tên người con gái ấy...

...

Sáng hôm sau, cô vừa mở mắt, bước chân xuống khỏi giường thì chuông điện thoại reo lên. Cô cầm chiếc điện thoại lên và nhìn vào màn hình. Thì ra là Tùng, không biết giờ này nó gọi cho cô làm gì nữa.

Xỏ đôi dép bông vào, mắt nhắm mắt mở, cô nhấp nghe điện thoại rồi từ từ bước vào nhà tắm.

- Alô!- Cô nói bằng giọng ngái ngủ.

- "Chị à, chị thay đồ nhanh nhanh rồi xuống em chở đi làm!"- Giọng Tùng hớn hở.

- Ơ, hôm nay em không đi học à?

- "Không ạ!"

- Ừ, thế đi làm trước đi, lát chị tự đi được.- Cô vừa nói vừa gãi đầu.

- "Không, em tới đón chị mà. Nhanh lên em đợi!"

- Nhưng...

Cô chưa kịp nói thêm thì thằng nhỏ đã dập máy. Cô nhìn khuôn mặt tàn tạ sau một đêm của mình mà thở dài ngán ngẩm. Khẽ ngáp một cái dài, cô mở tuýp kem đánh răng ra, trong đầu lại bắt đầu với những suy nghĩ mông lung. Thằng nhỏ đó định "cưa" cô thật à?

...

Và những ngày sau đó, trừ những hôm học sáng, ngày nào Tùng cũng tới đưa Giang đi làm. Nó còn thi thoảng đưa cô đi chơi, dạo xe quanh Hà Nội, sà vào một vài quán ăn mà cả hai người đều thích.

Tùng rất tốt, nó luôn quan tâm tới cô, chăm sóc cô từng chút một. Từ khi quen với Tùng, cô mới phát hiện ra thằng nhỏ lớn hơn rất nhiều so với những gì cô từng nghĩ về nó. Nhiều lần đang làm việc, cô khẽ hắt hơi hay ho một cái là nó đã cuống cuồng lên rồi. Nó chạy đi mua thuốc và ép cô uống cho bằng được. Xong, nó còn nhắc nhở cô phải giữ gìn sức khoẻ, cô mà ốm thì nó lo muốn chết. Những lúc ấy, trong lòng cô lại xuất hiện những cảm giác, rung động lạ thường. Chẳng biết từ lúc nào, cô lại nghĩ và nhớ đến nó khi hai người gặp mặt. Còn anh dường như chỉ còn lại ở một góc nhỏ trong trái tim cô... Nhưng không có nghĩa cô đã quên anh... Hình bóng anh vẫn luôn xuất hiện đâu đó xung quanh cô... Chỉ là cô không còn nhớ và khóc vì anh nhiều như trước.

...

Đã lâu rồi, cô không online yahoo. Hôm nay, cô vô tình bật nó lên và đăng nhập vào nick của mình.

Vừa đăng nhập thành công thì một nick quen thuộc bỗng gửi cho cô một cái "Buzz!" rung màn hình. Cô hơi ngạc nhiên vì đó... là anh.






- Còn tiếp -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét