Pages

Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

Tôi đợi anh ly hôn và cưới tôi



Tôi đợi anh ly hôn và cưới tôi
Thầy bói bảo một năm nữa thì anh và vợ sẽ hết duyên số nhưng từ giờ đến lúc đó còn quá xa, nhiều chông gai.

Tôi đợi anh ly hôn và cưới tôi
Ảnh minh họa
Tôi đang có lòng tin nhưng lại rất lo lắng. Tôi đang rất hạnh phúc nhưng lại hoang mang. Tôi đang nhẫn nhịn nhưng trong lòng rất khó chịu... Tất cả là những cảm xúc tôi muốn gửi đến độc giả lúc này và cần những lời khuyên chân thành từ các bạn.
Tôi là một cô gái sống chuẩn mực và xuất thân từ một gia đình khá giả. Từ nhỏ, tôi đã sống khá nguyên tắc và cầu toàn. Kể từ thuở bé, tôi mong mình sẽ có một hạnh phúc thật viên mãn. Ba mẹ tôi đã ly hôn từ khi tôi 1 tuổi, cái tuổi mà tôi chưa nhận thức được cuộc sống là gì. Nhưng lớn dần lên, tôi cần tình yêu thương của ba vì thấy tụi bạn đi học lúc nào cũng được ba đưa đón. Tôi thầm ghen tỵ. Nhưng biết sao được, cuộc sống muôn màu, muôn vẻ, không hẳn ai cũng hoàn hảo. Có lẽ chính vì thế tôi hiểu rõ hai chữ hạnh phúc đánh vần như thế nào và ý nghĩa sâu sắc ra sao.
Ba tôi kém tài nhưng ông là một người lễ phép. Đó là điều duy nhất mà tôi có thể tôi tôn trọng ông. Chính vì ông bất tài và vô trách nhiệm với gia đình nên mẹ tôi đã quyết định ly hôn. Tôi mong sau này lớn lên sẽ tìm được "một nửa" của mình đủ bản lĩnh để bảo vệ và chăm sóc tôi, không giống như cuộc hôn nhân đổ vỡ cảu mẹ tôi. Tôi ngưỡng mộ mẹ nhất. Mẹ đã rất vất vả lo cho cuộc sống của tôi thật đầy đủ. Ngay từ lúc nhỏ tôi chưa bao giờ sống thiếu thốn bất cứ một thứ gì. Những gì tôi mong muốn thì đều có tất cả. Có lẽ vì thế, cuộc sống của tôi thật quá đầy đủ về mặt vật chất.
Tôi luôn thấy khuyết thiều về mặt tinh thần vì mẹ tôi là người khá bảo thủ và không lắng nghe những lời tôi nói. Tôi thèm cảm giác được tâm sự với mẹ như một người bạn. Tôi cần tư vấn về tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh tôi nhưng có lẽ mẹ tôi không phải là một người tâm lý như bao người mẹ khác. Vì thế, tất cả tâm sự tôi đều cố nén vào lòng trong suốt thời gian qua.
Tôi là một cô bé cá tính. Tôi không thích chịu ảnh hưởng bởi ai và luôn quyết định mọi chuyện một mình. Nhưng dường như cuộc sống không mấy mỉm cười với tôi kể từ khi mẹ đi thêm bước nữa cùng người đàn ông khác và sinh một đứa bé. Ông ta tỏ ra quan tâm tôi trước mặt mọi người nhưng lại luôn xét nét tôi từ những lỗi nhỏ nhất. Tôi cảm thấy chán nản khi sống với người đàn ông này trong cùng một gia đình nhưng vì mẹ, tôi luôn nhẫn nhịn.
Tôi cố gắng sống thật tốt để mẹ có thể tự hào về mình và để che mắt dư luận rằng tôi vẫn sống trong một gia đình hạnh phúc. Tôi sợ những gì xấu nhất về tôi sẽ ảnh hưởng đến mẹ, tôi sợ ông ta sẽ giày xéo mẹ tôi nếu tôi là một đứa hư hỏng. Tôi là chị cả nên phải chu toàn mọi việc. Những lúc mệt mỏi nhất, tôi vẫn cố gắng làm việc nhưng mẹ không hiểu cho tôi. Mẹ không còn bên tôi nữa và mẹ đứng về phía ông ấy.
Mọi chuyện bắt đầu làm tôi lo lắng khi tôi bước sang tuổi biết yêu. Tôi đã yêu một người con trai được ba năm từ thời đại học. Anh ấy hơn tôi 2 tuổi nên có lẽ vẫn chưa có khác biệt nhiều. Cứ tưởng là mọi chuyện êm đẹp với mối tình đầu này nhưng rồi dưới mặt biển lặng luôn có sóng ngầm. Mẹ anh ấy không hài lòng về tôi vì bà chê tôi không đẹp. Bà phải chọn con dâu đẹp mới xứng đáng với gia đình. Do tình yêu nên tôi đã hạ thấp bản thân để xin lỗi bà nhưng chỉ nhận lại một câu đơn giản: "Con bỏ nó đi. Con đừng làm ảnh hưởng đến việc học hành của nó".
Điều này làm tôi rất buồn. Vì đứng trên phương diện khách quan mà nói, tôi không quá đẹp nhưng đủ dễ nhìn để lấy cảm tình của người bên cạnh ngay lần gặp đầu tiên. Gia thế tôi cũng hơn hẳn về mọi mặt nên điều tôi cảm thấy sỉ nhục nhất là bị người khác xem thường như thế. Anh ấy dù rất yêu tôi nhưng không ra sức để bảo vệ tôi. Anh ấy không mạnh dạn để bảo vệ tình yêu trong khi tôi đã làm đủ trò để hài lòng mẹ anh ấy nhưng tất cả cũng không có kết quả gì. Tôi yêu anh ấy nhưng dường như chưa đủ tin anh. Tôi ghét nhất cách anh ấy trêu chọc tôi trước mặt mọi người. Tôi ghét cách anh học hằn với tôi vì một lỗi sai nhỏ.
Có thể tình yêu đầu làm tôi mù quáng, không nhận ra còn rất nhiều hạnh phúc xung quanh mình cho đến khi tôi gặp người đàn ông lớn hơn tôi 7 tuổi. Tình cờ tôi gặp người đàn ông đó khi anh ta lần đầu tiên về công tác ở quê tôi và bắt đầu hợp tác làm ăn với ba mẹ tôi. Tôi đi học xa, một năm chỉ về 2 lần. Hiếm khi nào người quen được gặp tôi lắm. Nhưng rồi có phải là may mắn hay không khi người đàn ông đó gặp tôi đúng dịp vào đầu tháng 7 và tôi được nghỉ hè 30 ngày.
Qua những đổ vỡ tình cảm lần đầu, cuộc sống tôi dường như khép lại và khó để tôi chấp nhận những tình yêu mới. Nhưng chẳng hiểu sao nữa, tại sao tôi lại bị say nắng bởi người đàn ông này khi anh ta nói chuyện với mẹ. Tôi bị hớp hồn bởi vẻ chững chạc qua từng lời của anh, lạnh lùng nhưng lại có duyên. Tôi chỉ nhìn lén từ bên trong khi anh nói chuyện với mẹ thôi. Sau đó mới ra ngoài nhìn đối diện anh và cười chào. Đó là thiện cảm của tôi về lần đầu gặp mặt nhưng tôi chưa biết anh ta là người như thế nào cả. Dường như anh cũng thích tôi ngay từ lần đầu đó. Mọi thứ chỉ là sự im lặng.
Tôi chờ đợi nhưng không chủ động làm quen. Cho đến 1 tháng sau, tôi nhận một cuộc gọi: "Nhớ anh là ai không?". Tôi trả lời nhanh tên anh, khiến anh bất ngờ. Chúng tôi đã bắt đầu trò chuyện và tìm hiểu nhau từ đó. Những tin nhắn, những cuộc gọi là phương tiện duy nhất để chúng tôi hiểu nhau. Tôi dần hiểu được anh. Quanh anh là một cuộc sống bất mãn nhưng có điều gì chính xác thì anh không nói với tôi. Anh chỉ sợ tôi lo lắng.
Tôi nhận được từ anh sự quan tâm, không quá trói chặt nhưng đủ làm tôi hạnh phúc. Anh hiểu con người tôi và tôi cũng dần dần hiểu anh. Anh về thăm tôi những khi anh đi công tác và ghé ngang trường tôi. Đó là kỷ niệm đầu mà tôi và anh đã có. Tôi đã ôm anh ấy thật chặt và khóc nức nở vì quá nhớ anh. Nụ hôn đầu tiên dành cho anh khiến tôi nhận ra rằng tôi yêu anh hơn những gì tôi tưởng. Tôi không cần chờ đợi bất cứ điều gì nữa vì bên anh, tôi thấy mình thật an toàn và được che chở. Tôi không thể mất anh.
Rồi ngày 20/10, anh đã lái xe về thăm tôi cùng một bó hoa và hẹn tôi 6h tối sẽ đến. Anh cố tình cho tôi một bất ngờ là anh ấy đến sớm hơn dự kiến, 2h chiều đã có mặt. Còn tôi vì mải mê "tám" với mấy đứa bạn mà gần 5h mới về nhà và quên đem điện thoại theo. Kết quả là tôi nhận 20 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn từ anh: "Em đi đâu vậy? Có biết là anh chờ đợi em bao lâu không?". Tôi cuống quýt lên và điện cho anh, hối hả xin lỗi. Đó là kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên. Anh phải về nên không thể đợi tôi lâu hơn nữa. Tôi tiếc vì không gặp được anh nhưng cũng là một thước đo tình cảm của anh ấy dành cho tôi. Nhưng chỉ cần nghe tiếng tôi ăn năn, hối lỗi thì mọi chuyện đâu vẫn vào đấy. Anh ấy không giận dai được khi tôi nói với anh rằng: "Anh à, đừng giận em nữa nghen. Em xin lỗi. Em biết lỗi rồi".
Tôi may mắn khi gặp anh ấy, một người đàn ông thông minh, luôn hiểu tôi và lắng nghe tôi. Anh ấy khắc phục mọi khuyết điểm mà người bạn trai cũ của tôi mắc phải. Anh ấy là người biết lắng nghe và biết quan tâm, có trách nhiệm. Nửa năm quen nhau nhưng chúng tôi không hề cãi vã và lớn tiếng với nhau nữa. Nếu buồn chuyện gì thì thẳng thắn nói để không tái phạm nữa. Kết quả của những lần giận nhau giúp chúng tôi hiểu nhau hơn.
Và rồi sự thật cũng là sự thật, không thể che giấu mãi. Cho đến một ngày, anh ấy hỏi tôi rằng: "Em à, nếu anh làm chuyện gì có lỗi, em sẽ tha thứ cho anh chứ? Anh không muốn mất em và yêu em nhiều lắm. Em biết không?". Tôi đã thẳng thắn trả lời rằng: "Tùy trường hợp". Tại sao tôi không biết đánh lừa anh để anh nói với tôi sự thật thì có lẽ hay biết mấy! Tôi nhận ra vẻ lo lắng trong lòng anh và chưa bao giờ anh muốn nói với tôi nhiều như vậy. Hơn 3 tiếng đồng hồ, anh nói với tôi tất cả tâm sự trong thời gian qua nhưng bí mật đã không được bật mí khi tôi chặn họng anh ấy. Tôi vô tình làm anh ấy lo sợ.
Một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ một phụ nữ. Cô ta hỏi tên tôi và nói rằng cô ta là vợ anh. Cô ta uy hiếp tôi sẽ gây sức ép đến gia đình tôi, cho rằng tôi là người phá hoại hạnh phúc gia đình cô ấy. Tôi như từ trên trời rớt xuống, không biết điều gì đang xảy ra với mình nữa. Tôi luôn yêu nghiêm túc nhưng tại sao hạnh phúc không biết mỉm cười với tôi. Cô ta nặng lời với tôi bằng những lời thô tục. Qua cách ăn nói chợ búa của cô ta, tôi cũng hình dung được tính cách cô ta như thế nào.
Tôi gần như đã suy sụp vì lo sợ ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình nếu cô ấy cố tâm phá cuộc sống của tôi. Tôi đã nói hết mọi chuyện với mẹ. Mẹ buộc tôi phải đổi số điện thoại mới và tôi đã làm theo ý mẹ nhưng điều tôi cần là một lời giải thích. Tôi đã chủ động gọi cho anh ta mà không được. Tôi đã tìm đến bạn của anh để liên lạc với anh. Và rồi anh bắt máy. Anh phải thú nhận với tôi rằng anh ấy đã có gia đình. Hôn nhân của anh ấy đã tan vỡ từ một năm nay rồi. Anh ấy đã sống không hạnh phúc từ rất lâu rồi vì người đàn bà đó. Tờ đơn ly hôn đã ký nhưng bà ta xé hết.
Tôi hỏi rằng tại sao anh không quyết tâm ly hôn để còn yêu em một cách công chính ngôn thuận chứ? Anh nói rằng điều anh lo nhất là đứa nhỏ. Năm nay nó 4 tuổi rồi. Nó còn nhỏ quá. Anh sợ ảnh hưởng đến tâm lý của nó. Tôi chấp nhận tha lỗi và cho anh ấy một cơ hội vì tôi còn rất yêu anh ấy. Điệp khúc yêu người đàn ông đã có vợ vẫn luôn diễn ra và giờ chính tôi là người trải nghiệm. Anh ấy là người đã có trong tay mọi thứ: tiền bạc, nhà cửa, nhà hàng riêng... Tài chính đủ để anh ấy dứt khoát với người đàn bà đó.
Rồi anh bị một cô kế toán trưởng ma mãnh trong công ty "nuốt chửng" một số tiền lớn. Vì đứng trên cương vị lãnh đạo, anh ấy phải gánh hoàn toàn trách nhiệm. Nhà cửa, nhà hàng và tất cả tài sản phải thanh lý để giải quyết cho món nợ đó. Bây giờ thì khoản nợ đó còn lại 1 tỷ. Anh ấy phải cố gắng làm lại từ đầu. Anh ấy phải bắt đầu sang trang mới là con số âm. Tôi đã an ủi và động viên anh ấy rất nhiều. Chỉ có tôi là người đủ để anh ấy tin tưởng và nói hết mọi thứ. Anh từng nói với tôi rằng: "Anh rất buồn vì trước đây người hầu kẻ hạ, còn giờ không dám ra đường gặp ai nữa. Điều anh buồn nhất là uy tín của mình bị giảm sút. Tiền bạc thì có thể làm lại được nhưng uy tín thì không thể mua lại được nếu mất đi".
Ác mộng đó sắp qua đi với anh. Anh đang cố gắng xây dựng lại sự nghiệp của mình. Hơn một năm rưỡi trôi qua, chúng tôi yêu nhau trong âm thầm, lặng lẽ. Nói trắng hơn là "lén lút". Tất cả chỉ là điện thoại. Tôi chỉ có thể gặp anh ấy 12 lần/năm khi anh công tác. Mẹ tôi đã không còn hợp tác với anh ấy nữa sau chuyện đó. Mẹ rất giận. Thời gian qua, chúng tôi đã gặp rất nhiều sóng gió nhưng những sóng gió đó chỉ làm con buồm đi nhanh hơn. Chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn và không gì có thể chia cắt tình yêu anh ấy dành cho tôi.
Tôi hạnh phúc vì sở hữu được cả linh hồn và lý trí của người đàn ông này. Vì anh ấy có tính cách của người đàn ông mà tôi ngưỡng mộ. Tôi vui khi anh nói với tôi rằng: "Anh sẽ cố gắng để gia đình em chấp nhận anh. Em là người phải chịu rất nhiều áp lực. Điều anh lo lắng nhất là em. Anh sẽ cố gắng để có được em vì anh rất may mắn khi gặp được người phụ nữ như em. Em là người hiểu anh nhất từ trước đến giờ. Hãy đợi anh. Anh đã khổ lắm rồi vì gia đình đối với anh giống như địa ngục vậy. Nguyện vọng lớn nhất của anh là em đó. Anh cần em bên cạnh vì cả đời này anh chỉ yêu thương mình em thôi".
Tôi hiểu anh ấy phải cố gắng để trả hết nợ xong và lo lắng cho gia đình đúng trách nhiệm người chồng rồi mới kết thúc mọi chuyện. Tôi cũng cắn rứt vì đã lấy đi trái tim người chồng của người đàn bà đó nên tôi muốn anh ấy bù đắp cho cô ta một cuộc sống đầy đủ trước khi anh ấy đến với tôi. Cô ta không hiểu chuyện nên đã vô tình đẩy anh ấy về phía tôi. Giờ thì cho dù có làm bằng mọi cách đi nữa, anh ấy cũng không thể quay về bên cô ta.
Tôi giả vờ hỏi anh ấy: "Nếu vợ anh thay đổi thành một người tốt và van xin anh quay về thì anh có cho cô ấy cơ hội không?". Anh ấy đã trả lời rằng: "Mọi thứ quá trễ rồi. Từ lâu, hôn nhân này không thể cứu vãn nữa". Tôi là người rõ ràng. Tôi sẽ không bước vào cuộc sống của anh ấy nếu vợ anh ấy là người tốt. Không thể trách tôi hoàn toàn vì tôi gặp anh ấy khi hôn nhân của anh ấy đã đổ vỡ và chính người đàn bà đó đã không biết trân trọng hạnh phúc của mình. Tôi tin anh ấy không phải là loại người lăng nhăng, bay bướm như những đàn ông khác. Tôi tin anh ấy biết trân trọng hạnh phúc mình đang có. Tôi tin anh ấy là người đàn ông sống rõ ràng và có trách nhiệm.
Tôi không thích tranh giành nhưng kể từ khi có anh, tôi càng ngày càng yêu anh ấy bởi vì những đức tính tốt của một người đàn ông hoàn hảo trong mắt tôi. Giờ thì tôi không thể mất anh ấy và không thể sống thiếu anh ấy. Anh ấy đã trở thành một phần rất quan trọng trong cuộc đời tôi và với anh ấy, tôi cũng vậy. Chúng tôi đến với nhau không chỉ đơn thuần là tình yêu mà còn là sự chia sẻ, thông cảm và tương đồng hoàn toàn với nhau nữa. Chưa bao giờ tôi lại có thể yêu một người đến như vậy nữa. Anh ấy hơn cả người bạn thân của tôi, người mà tôi dám chia sẻ hoàn toàn mọi chuyện. Tôi không giấu giếm bất cứ điều gì. Anh ấy đi xem bói và rồi thầy bói nói rằng: "Không quá 3 năm hôn nhân của anh ấy kết thúc vì hết duyên chồng vợ. Anh ấy sẽ kết hôn một lần nữa với người luôn đem lại may mắn cho anh ấy".
Đã có lúc, tôi chán nản vì là người thứ ba. Tôi muốn rời xa anh ấy nhưng rồi tình yêu đã đưa anh ấy về bên tôi. Tôi đã dọa anh ấy rằng: "Anh không được gần cô ta nếu anh muốn xây dựng quan hệ lâu dài với em sau này. Nếu anh làm cô ấy có thai một lần nữa, em tuyệt đối không tha thứ cho anh". Anh trả lời rằng: "Làm gì có chuyện đó em. Anh đã không chăn gối với bà ta hơn 1 năm rồi. Anh không phải là loại người tham lam chuyện này vì chỉ cần có tiền cũng thõa mãn được mà. Cần gì anh phải sống như thế chứ". Những vết cào xước dài hằn lên cánh tay anh làm tôi đau lắm vì anh đang cố "giữ mình" cho tôi. Nhưng đó sẽ là bằng chứng mà tôi có thể tin sự thủy chung của anh.
Tôi không bao giờ ghen vì tôi tin anh ấy và hiểu con người anh ấy. Giờ là lúc tôi phải nhẫn nhịn cho đại cuộc và vì hôn nhân sau này của chúng tôi. Tôi phải chờ đợi một vài năm nữa - một thời gian khá dài. Nhưng vì anh ấy, tôi có thể làm tất cả. Điều tôi lo lắng nhất là liệu những gì tôi cố gắng vì anh ấy có được hoàn trả xứng đáng không hay chỉ là lặp lại của những vết xe đổ mà những cô gái yêu người đã có vợ đi qua? Liệu tình yêu chúng tôi có vượt mọi khoảng cách để đến với nhau hay không? Vì thời gian sắp tới còn rất xa và sẽ có nhiều chông gai mà tôi không lường trước được. Xin độc giả hãy cho tôi một lời khuyên.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét