Pages

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Điều ước cuối


Tên tác giả: Nazu Kẹo Đắng
Account Zing: Candy_287
Tên tác phẩm: Điều ước cuối



Điều ước cuối

Có một truyền thuyết kể rằng, đi đến tận cùng của biển cả, sẽ là một thế giới khác, thế giới của những phép màu. Nếu như bạn thả một chiếc lọ điều ước xuống biển, những cơn sóng sẽ mang điều ước đó đi, và... sẽ biến nó trở thành hiện thực...




Tôi sinh ra trên thế gian này, có lẽ là một điều sai lầm, là điều mà không ai mong muốn. Ngay từ giây phút chào đời, à không, có lẽ là từ trước đó nữa, từ những ngày tôi còn nằm trong bụng mẹ, tôi đã được tiên đoán... là đứa trẻ mang lại điềm xui rủi.
Mọi người nói tôi là đứa trẻ của đêm đen, chỉ mang đến bất hạnh và đau thương cho những người xung quanh. Tôi đã từng khóc thét khi nghe thấy điều đó. Nhưng dần dần, tôi cũng quen. Và khi lớn lên, chính tôi cũng cho rằng, đó là sự thực...

Tôi chào đời trong đêm đen, lúc nửa đêm. đúng 12 giờ. Tiếng khóc trẻ con hòa cùng tiếng chuông nhà thờ ngân vang. Giây phút định mệnh!
Chính trong giây phút ấy, cha tôi bị tai nạn, một vụ tai nạn nghiêm trọng, khi ông từ công ty tới bệnh viện. Và sau vụ tai nạn đó, ông đã ra đi. Tôi trở thành đứa trẻ mồ côi cha.
Đó là bất hạnh đầu tiên của đời tôi. Hoặc là... điều xui xẻo đầu tiên tôi mang lại.

Và rồi chuyện đó cũng dần lắng xuống. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi... mà không có hạnh phúc.
Tôi không được ai yêu thương, tất cả mọi người, kể cả mẹ tôi. Sự ra đi của cha đã để lại trong lòng mẹ một vết thương không bao giờ lành, và tôi, chính là kẻ gây ra vết thương ấy, theo như mọi người nghĩ. Người ta truyền tai nhau rằng, tôi là kẻ đem lại xui xẻo cho những người bên cạnh. Tất nhiên, họ chẳng bao giờ nói thẳng trước mặt tôi hay trước mặt gia đình tôi, nhưng tôi vẫn biết điều đó. Làm sao có thể không biết cho được, khi mà từ nhỏ đến lớn, không một ai dám thân thiết với tôi, thậm chí là làm bạn với tôi cũng không có. Làm sao có thể không biết cho được, khi chính mẹ tôi cũng đã nghĩ như vậy. Mẹ xa cách tôi, mẹ không yêu thương tôi. Và tôi biết, mẹ hối hận... khi đã để tôi... sinh ra trên cõi đời này.
Tôi từng cho rằng, mọi người đã sai lầm khi nghĩ về tôi như thế. Tôi vẫn luôn nghĩ, hoặc cũng có thể là hi vọng, sự ra đi của cha chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tôi không phải là nguyên nhân. Tôi cũng từng tủi thân, từng khóc, khóc rất nhiều, khi bị ai đó từ chối kết bạn với mình, hay khi vô tình nghe thấy những lời chẳng chút thân thiện người ta nói về tôi.
Tôi bị cô lập giữa cuộc đời, ngay khi mới chỉ là một đứa trẻ, à không, có lẽ là từ khi mới sinh ra kìa. Cả thế giới quay lưng lại với tôi, tất cả đều thờ ơ, xa lánh tôi, sợ sệt tôi, chỉ có một người, một người duy nhất, luôn mỉm cười khi nhìn tôi, luôn là bờ vai vững chắc cho tôi dựa vào, luôn dang rộng cánh tay chào đón tôi... ANH TRAI TÔI...
Có lẽ, cuộc sống của tôi và anh là hai bức tranh tương phản. Tôi sống khép mình, bị cả thế giới cô lập. Còn anh, anh luôn hòa nhã, vui vẻ, anh được mọi người quý mến. Anh luôn nở nụ cười, cho dù ở trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Và nụ cười ấy, nụ cười thiên thần, luôn khiến tôi cảm thấy bình yên và ấm áp. Anh trai tôi, chính là ánh mặt trời duy nhất của tôi trên thế gian này.
Từ nhỏ đến lớn, anh trai là người bạn duy nhất của tôi, người thương yêu tôi nhất. Tôi đã từng nghĩ, chúng tôi sẽ mãi mãi như vậy, sẽ mãi mãi bên nhau. Nhưng tôi đã quên mất một điều, một điều vô cùng quan trọng... TÔI LÀ ĐỨA TRẺ CỦA ĐÊM ĐEN.


"Những ai thân thiết với đứa trẻ đó đều sẽ gặp điều xui rủi". Câu nói đó dường như đã trở thành câu cửa miệng của người khác khi họ nói về tôi. Tôi đã từng không tin, thậm chí phản bác lại điều đó. Nhưng... tôi đã không thể ngờ rằng... điều đó hoàn toàn đúng...
Vì tôi, cha đã ra đi...
Vì tôi, mẹ không được hạnh phúc...
Và vì tôi, anh trai tôi... cũng sẽ ra đi... vĩnh viễn...
Nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm tối, ướt đẫm khuôn mặt tôi. Nhìn qua khe hở cánh cửa phòng, tôi nhìn thấy anh trai. Anh nằm yên ở đó, đôi mắt nhắm nghiền, mệt mỏi. Gương mặt anh tái nhợt, không chút sức sống. Tôi muốn ôm lấy anh, ôm thật chặt. Nhưng... tôi lại sợ... sợ chính bản thân mình sẽ mang lại điều xui rủi, sẽ cướp đi cơ hội sống cuối cùng của anh.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. Tôi giật mình quay đầu. Là mẹ. Ánh mắt mẹ nhìn tôi đầy giận dữ, căm hận. Khi nhìn qua cánh cửa ấy, cánh cửa phòng bệnh nơi anh đang nằm, đôi mắt mẹ trong phút chốc trở nên bi thương, ảm đạm đến nao lòng, đôi mắt chất chứa nỗi đau không nói nên lời.
- Ra đây!
Giọng mẹ rất nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn nhận ra, trong đó chứa đầy những oán hận. Mẹ quay lưng bước trước, tôi lầm lũi bước theo sau.
Mẹ dẫn tôi ra sân sau của bệnh viện, nơi cực kì yên tĩnh, không có lấy một bóng người, chỉ có màn đêm cô quạnh bao phủ dày đặc lên vạn vật.
"Bốp"
Má trái bỏng rát. Tôi cắn chặt môi, cố gắng để không bật ra tiếng khóc.
"Bốp"
Lại một cái tát nữa, vẫn là má trái. Cái tát ấy rất mạnh, đến nỗi khiến tôi mất đà, ngã khuỵu xuống, ngồi bệt trên nền bê tông lạnh ngắt. Tôi cúi đầu, không dám ngước mắt nhìn mẹ, bởi vì tôi biết, ánh mắt của mẹ, lúc này, đối với tôi, chỉ có sự căm phẫn.
- Tại sao? Tại sao chứ? - Giọng mẹ nhẹ nhàng, trầm ấm, tựa như lời thì thầm trong đêm tối. - Tôi đã làm gì nên tội? Tại sao cô đi theo ám gia đình chúng tôi? Hay kiếp trước tôi đã nợ cô điều gì? Nếu như vậy thì cứ lấy mạng tôi đi, tại sao lại là chồng và con tôi chứ?
- Mẹ... - Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Chồng và con của mẹ à? Vậy thì tôi là cái gì? Chẳng lẽ tôi không phải là máu mủ của bà? Chẳng lẽ tôi không phải là con của bà sao?
- Đừng gọi tôi là mẹ! - Mẹ tôi gắt. - Cô không phải con gái tôi. Con gái tôi không thể là kẻ đem lại điềm xui như thế này được. Cô là đứa con của bóng đêm, là con gái của quỷ.
Tôi vụt đứng dậy, ánh mắt ngập tràn đau đớn nhìn mẹ. Đáp lại ánh mắt ấy chỉ là sự oán hận.
Tôi khóc, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Đau! Trái tim dường như đang rỉ máu, đau đến tột cùng.
Tôi quay đầu bỏ chạy.
Tại sao? Tại sao lại như thế? Tại sao mẹ có thể nói những điều đó? Tại sao ông trời bất công với tôi như vậy? Tại sao tôi lại sinh ra trên cõi đời này? Tại sao...
Tôi chạy, chạy một cách vô định. Tôi không biết phải về đâu nữa. Trên thế gian này, nơi đâu mới là nhà của tôi? Nơi đâu mới cho tôi hạnh phúc? Hay... suốt đời tôi chỉ có thể chìm trong cô độc và đau thương?
Tiếng sóng vỗ rì rầm bên tai. Tôi ngẩng đầu. Bờ biển đã hiện lên trước mặt. Biển đêm. Biển bị bao phủ bởi một màu đen u tối của màn đêm, cũng giống như cuộc đời tôi, bị bao phủ bởi màu đen u tối của số phận.
"Em có biết bí mật của biển không?"
"Là gì vậy anh?"
"Là phép màu."
"Phép màu?"
"Ừ, đứng thế! Có một truyền thuyết kể rằng, đi đến tận cùng của biển cả, sẽ là một thế giới khác, thế giới của những phép màu. Nếu như em thả một chiếc lọ điều ước xuống biển, những cơn sóng sẽ mang điều ước đó đi, và... sẽ biến nó trở thành hiện thực..."
"Có thật như thế không anh?"
"Có chứ? Để anh thử cho em xem nhé!"
Và anh đã làm điều đó. Chiếc lọ thủy tinh theo những cơn sóng dập dềnh rôi đi xa mãi. Liệu nó có đến được nơi tận cũng biển cả không anh nhỉ? Liệu nó có thể mang điều ước của anh đi, và biến nó trở thành sự thực?
Tôi lục tìm trong túi. Chiếc lọ thủy tinh nằm im lìm dưới đáy. Một mảnh giấy nhỏ màu hồng nhạt cuộc tròn đặt bên trong. Tôi mỉm cười, nắm chặt chiếc lọ trong tay:

- Chúng ta cùng hi vọng, anh nhé!
Dập dềnh... dập dềnh... sóng mang điều ước của em đến nơi cuối chân trời, mang theo hi vọng của em đến một miền đất mới, hi vọng... anh sẽ bình an...


Tôi quay trở về bệnh viện. Cánh của phòng vẫn khép hờ. Ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe cửa. Tôi chỉ đứng yên ở đó, không có cản đảm đẩy cửa bước vào trong, chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ bên ngoài.
Anh đã tỉnh, nhưng vẫn như vậy, gương mặt trắng bệch đến đau lòng. Nụ cười thiên thần giờ chỉ là một cái nhếch môi gượng gạo. Con người mạnh mẽ, tràn đầy tự tin ngày nào giờ yếu đuối vô bờ.
Tôi tựa người vào tường, nhìn anh. Anh đang nói một điều gì đó với mẹ. Mẹ yên lặng, chăm chú lắng nghe. Và mẹ khóc, gục đầu bên thành giường. Cánh tay anh run run nhấc lên, nhẹ nhàng đặt lên lưng mẹ. Anh mỉm cười.
- Vào đi em!
Tôi giật mình. Khi thấy cả anh và mẹ đều nhìn qua khe cửa, tôi mới bối rối đẩy cánh cửa bước vào.
Tôi đứng sát cánh cửa, không dám tiến lại gần thêm một bước nào, một phần vì sợ mẹ, một phần vì sợ sẽ lại mang đến điềm xui cho anh. Mẹ nhìn tôi hồi lâu, rồi lặng lẽ thở dài:
- Con lại đây đi!
Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang anh. Chỉ thấy anh vẫn mỉm cười:
- Đừng lo! Em lại đây đi!
Tôi e dè tiến lại gần, ngồi xuống phía chân giường. Anh lại khẽ cười:
- Sao thế? Không dám lại gần anh à? Anh bị ung thư, không lây đâu mà lo.
- Em không có ý đó. Chỉ là...
- Lại đây đi, đừng sợ! Anh muốn được ôm em gái mình một chút.
Tôi tiến lại gần anh, mỉm cười, rồi vòng tay ôm lấy anh. Anh cũng cố gắng đưa tay lên vỗ vỗ lưng tôi.
- Em gái ngoan! Nếu anh phải ra đi, anh sẽ nhớ em lắm! Khi anh đi rồi, nhớ chăm sóc mẹ cho tốt, chăm sóc cả bản thân cho thật tốt nữa,
- Anh nói gì thế? - Tôi lập tức buông tay, nắm lấy bờ vai anh. - Anh sẽ không đi đâu, anh không được đi. Em đã... gửi điều ước cho biển cả rồi.
Anh bỗng bật cười:
- Em cũng đã thử truyền thuyết đó à? Linh nghiệm lắm đấy! Nhưng có lẽ là chỉ với anh thôi, vì điều ước của anh... sắp trở thành hiện thức rồi.
- Anh... - Tôi bỗng nghẹn ngào, nước mắt lại rơi trên gương mặt vừa mới kịp ráo nước. - Anh đã ước gì thế?
- Anh à? - Anh dịu dàng đưa cánh tay lên, lau đi những giọt nước mắt của tôi. - Em đưa anh ra biển, anh sẽ nói cho.
Tôi bất ngờ, quay đầu sang nhìn mẹ. Mẹ im lặng một lát, rồi lặng lẽ gật đầu:
- Để mẹ đưa hai đứa đi!
- Cảm ơn mẹ! - Anh mỉm cười, nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi và mẹ cùng nhau giúp anh lên xe. Sau đó, tôi ngồi xuống cạnh anh. Mẹ lái xa, đưa hai chúng tôi tới biển.
Biển vẫn bị bao phủ bởi một màu đen cô độc. Chỉ có ánh đèn từ những ngôi nhà phía bên trên chiếu xuống. Tôi đẩy xe lăn, đưa anh đi dạo dọc bờ biển.
- Giờ thì anh có thể nói điều ước của anh là gì rồi chứ? - Tôi khẽ hỏi.
- Ừ! - Anh mỉm cười. - Anh đã ước... anh có phép màu... để có thể bảo vệ em... mãi mãi.
Tôi lặng người. Bước chân chợt dừng lại.
Có phép màu sao? Bảo vệ em sao?
- Anh sắp đi rồi. - Anh chậm rái nói tiếp. - Nếu như anh được lên thiên đàng, anh sẽ trở thành thiên thần, có phép màu để bảo vệ em.
- Anh... - Khóe mắt tôi cay xè, cổ họng nghẹn đắng. - Tại sao luôn vì em như vậy? Chính em là nguyên nhân khiến anh như thế này mà.
Anh lắc đầu:
- Đừng nghĩ như vậy! Không ai trên đời là kẻ mang lại điều xui rủi cả. Em lại càng không. Em là em gái bé nhỏ của anh, là mặt trời nhỏ của anh. Cho dù có phải hi sinh cả cuộc đời này, anh cũng sẽ bảo vệ em. Chỉ đáng tiếc, anh lại ra đi như vậy, miền nhân gian này không biết rồi ai sẽ là người thay anh bảo vệ em?
Gió đêm lành lạnh lùa qua mái tóc anh. Những sợi tóc nâu mềm mại bay bay trong gió. Chúng tôi cứ yên lặng như vậy, lặng thinh trước biển, lắng nghe lời thì thầm của sóng.
- Đẩy anh lại đằng kia đi.
- Làm gì vậy anh?
- Anh còn một điều ước... điều ước cuối cùng...
Tay anh đã cầm chiếc lọ điều ước từ bao giờ.
- Để em thả giúp anh.
- Không! Để anh tự thả. Anh thả mới linh, em thả không linh đâu.
Anh khẽ cười. Tôi cũng nhẹ mỉm cười.
Không còn cách nào khác, tôi đành đẩy xe lăn về phía biển.
Anh thì thầm điều gì đó... rồi cúi người, nhẹ nhàng thả chiếc lọ trôi đi theo những cơn sóng. Dải kim tuyến màu vàng dập dềnh chìm nổi, lấp lánh dưới ánh trăng dịu dàng.
- Chúng ta về thôi!
Tôi gật đầu, đẩy chiếc xe trở về. Đằng sau lưng tôi, chiếc lọ thủy tinh vẫn trôi nổi theo từng con sóng, mang theo điều ước của anh - điều ước cuối.


* * *

Thiên thần của cuộc đời em... đã trở thành thiên thần theo một nghĩa thực sự.
Ngày anh ra đi, giây phút ấy, anh vẫn mỉm cười, thanh thản và bình yên đến lạ.
Mẹ đã ôm em và khóc. Anh ra đi, để lại nỗi đau quá lớn, trong lòng cả em và mẹ.
Mọi người lại một lần nữa nhìn em bằng đôi mắt sợ hãi, e dè. Nhưng em không quan tâm nữa. Mọi người nghĩ gì về em, đã không còn quan trọng nữa rồi.


Biển cả của một ngày trời không nắng, đã đón linh hồn anh trôi theo từng con sóng. Người ta thả tro của anh xuống biển, đúng như điều anh mong muốn.
Anh à, anh có đến được thế giới kia không, thế giới của phép màu nơi tận cùng biển cả? Ở đó, anh có hạnh phúc không?
Gió hiu hắt thổi từng cơn se lạnh. Em vẫn đứng đó, lặng lẽ và đơn độc, dõi mắt về nơi cuối chân trời. Ánh mắt trời bị vầng mây che phủ, ảm đạm đến đau lòng.
Sóng vẫn rì rẩm vỗ bên bờ cát trắng, mang theo điều ước cuối cùng của anh trở về bên em. Chiếc lọ điều ước đã trở về nới đây, nơi nó đã ra đi.
Em im lặng nhặt nó lên, rút mảnh giấy màu lam nhạt bên trong.
Lặng người... sững sờ... Em ngã gục bên bờ cát trắng.
Cho đến tận cuối cùng...
Đến tận khi anh biết mình sẽ ra đi...
Thì em...


Điều ước cuối của anh... SẼ CÓ NGƯỜI THAY ANH... BẢO VỆ EM TRÊN THẾ GIAN NÀY... MÃI MÃI...


Anh à, được làm em gái anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. Được anh yêu thương, quan tâm và bảo vệ là điều tuyệt với nhất trên thế gian này.
Kiếp sau...
Kiếp sau...
Nếu có kiếp sau...
Em rút mảnh giấy trong túi, cuộc lại, đặt vào trong chiếc lọ thủy tinh, thả nó trôi theo từng con sóng.
Điều ước cuối của em...
Nếu có kiếp sau...
Chúng ta sẽ lại là anh em... Anh nhé!




19/01/2013
Nazu Kẹo Đắng

0 nhận xét:

Đăng nhận xét