Pages

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

Vợ tôi sẵn sàng phá nát gia đình để trả thù người cũ



Vợ tôi sẵn sàng phá nát gia đình để trả thù người cũ

Vợ tôi gằn giọng bảo:"Gần 2 năm qua, chỉ có anh hạnh phúc còn em thì không. Hai năm nay em vẫn chờ đến ngày này để trả thù hắn. Em không tin là không thể phá nát gia đình của kẻ đểu giả ấy".


Vợ tôi sẵn sàng phá nát gia đình để trả thù người cũ
Cứ ngỡ sự bao dung và tình yêu của tôi gần 2 năm qua sẽ khiến vợ cảm động, quên đi nỗi đau. Ai ngờ vợ tôi vẫn luôn ôm hận trong lòng.

Ngày tôi mới gặp Phương, cô ấy là một cô gái vui tươi, nhí nhảnh, rất thú vị. Tôi và cô ấy chơi thân với nhau vì là 2 người duy nhất cùng quê Thái Bình ở lớp Đại học. Tôi thầm yêu cô ấy từ ánh mắt đầu tiên nhưng chẳng dám nói, chỉ luôn bước đi cạnh cô ấy dưới cái mác “bạn thân”.

4 năm Đại học, tôi thót tim mỗi khi có chàng trai nào đến gần cô ấy và lại thở phào nhẹ nhõm khi Phương từ chối lời tỏ tình của họ. Mặt khác, tôi cũng run, không dám tỏ tình vì sợ bị Phương đá bay. Cô ấy không thích con trai cùng tuổi vì cho rằng trẻ con quá.

Kế hoạch của tôi là sau khi ra trường là sẽ cố gắng thật giàu có, đĩnh đạc rồi sẽ tỏ tình với Phương. Nhưng kế hoạch đó còn chưa bắt đầu thì đã thất bại tan tành. Lúc chúng tôi đi thực tập, Phương đã yêu một anh cùng cơ quan.

Tôi càng thêm tự ti về bản thân khi gặp anh ta. Anh ta chạy xe 4 bánh, dùng điện thoại xịn, ăn mặc là lượt và còn xức nước hoa. Trong khi tôi chỉ là thằng sinh viên mới ra trường nhà quê với con Dream cà tàng.

Tôi thất vọng tràn trề, buồn kinh khủng mỗi khi Phương nhắc đến người yêu đầy tự hào và hạnh phúc. Mới chỉ mấy tháng quen nhau, cô ấy đã vẽ ra một đám cưới với người kia. Cô ấy khẳng định chắc nịch “Cậu chuẩn bị sẵn tiền mừng đi. Chắc nửa năm nữa là tớ lấy chồng rồi!”.

Nhưng rồi, chuyện tình đẹp đã không kết thúc lãng mạn như Phương mong muốn mà đổ sụp. Hóa ra cô ấy chỉ là một người thay thế cho cô bạn gái đang đi du học của anh kia. Khi người yêu chính thức sắp về nước, anh ta thẳng tay đá Phương.

Cô ấy điên cuồng khi phát hiện bộ mặt thật của người mình yêu thương, tin tưởng. Phương khóc lóc vật vã một thời gian, níu kéo nhưng bị từ chối và hắt hủi rất tàn nhẫn. Nhiều lần đến đón cô ấy trước cửa nhà tên kia, nhìn Phương vật vờ rất tội nghiệp.

Hơn 2 tháng sau thì Phương cũng bình tâm trở lại nhưng khuôn mặt lúc nào cũng rầu rĩ, đau khổ. Rồi Phương phát hiện có thai với anh ta. Cô ấy không muốn bỏ đứa trẻ, cũng kiên quyết không chịu đến gặp bố nó giải quyết.

Nhìn cô ấy bơ vơ, đáng thương, tôi quyết định bày tỏ với cô ấy, muốn lấy cô ấy và làm cha của đứa bé trong bụng Phương. Đám cưới nhanh chóng được tổ chức vì bụng Phương ngày càng lớn.

Càng lớn, nó càng giống cha ruột như đúc và chẳng có nét gì của tôi. Tôi chẳng quan tâm, ai nói gì tôi cũng đều 1 mực bảo thằng bé là con tôi.

Chúng tôi dọn về quê sống, tránh xa nơi phồn hoa với nhiều ký ức buồn. Phương sinh một bé trai rất kháu khỉnh. Càng lớn, nó càng giống cha ruột như đúc và chẳng có nét gì của tôi.

Nhiều người xì xào sau lưng kêu tôi đổ vỏ, mẹ tôi cũng khó chịu hỏi dò mấy lần. Tôi chẳng quan tâm, ai nói gì tôi cũng đều 1 mực bảo thằng bé là con tôi. Mà quả thật, tôi rất thương bé. Nghe nó bi bô gọi "Ba! Ba!" mà tôi ấm lòng.

Cứ ngỡ sự bao dung và tình yêu của tôi gần 2 năm qua sẽ khiến vợ cảm động, quên đi nỗi đau. Ai ngờ vợ tôi vẫn luôn ôm hận trong lòng.

Mấy tuần trước, tôi đang ngồi chơi với con thì có khách gọi cửa. Một thai phụ xinh đẹp và sang trọng đến tìm Phương. Thì ra đó là vợ của tên khốn đã bỏ rơi Phương.

Chị ta khóc ngất ở nhà tôi khi nhìn thấy đứa bé giống chồng mình như tạc. Phương ngồi đó, ung dung nhìn chị ta khóc lóc, kể lại chuyện chồng chị ta đã phản bội chị ta thế nào, 2 người quan hệ trong lúc chị ta đi du học ra sao.

Từ hôm đó, chuyện bắt đầu om sòm. Bố mẹ người cũ của vợ tôi đến đòi cháu, muốn mang đích tôn của dòng họ đi. Bố mẹ tôi cũng ầm ĩ muốn tôi ly dị vợ. Thỉnh thoảng có cuộc điện thoại gọi đến chửi rủa vợ tôi. Con trai tôi sợ sệt, lúc nào cũng bám lấy tôi khóc lớn.

Tôi hỏi Phương tại sao lại phải làm như vậy. Cuộc sống đang yên bình, hạnh phúc như thế còn chưa đủ hay sao? Cô ấy gằn giọng bảo "Em biết là không nên thế. Nhưng gần 2 năm qua, chỉ có anh hạnh phúc còn em thì không. Hai năm nay em vẫn chờ đến ngày này để trả thù hắn. Để xem cái tình yêu mà hắn tôn thờ đến mức bỏ rơi em sẽ như thế nào sau vụ này. Em không tin là không thể phá nát gia đình của kẻ đểu giả ấy".

Tôi sững người khi nghe những lời đó từ vợ mình. Không ngờ vì trả thù kẻ phụ tình, vợ tôi không từ bất cứ thủ đoạn nào. Thậm chí vợ tôi còn ngu ngốc dùng chính con trai để đạt được mục đích dù cho thằng bé bị mọi người giằng co, xếp đặt.

Tôi vừa tức giận, vừa buồn, vừa đau lòng khi thấy vợ như vậy. Không ngờ 2 năm qua, tưởng hạnh phúc gia đình đã yên ả nhưng vợ tôi vẫn hận thù người cũ. Tình yêu của tôi chưa một lúc nào cảm hóa hay có ý nghĩa với em cả.

Lúc này, tôi đang có ý sẽ đưa con trai nhỏ đi đến một nơi thật xa để vợ tôi muốn làm gì thì làm. Nhưng tôi lại không đành lòng để lại vợ ở lại khi em cũng đang bị những lời bàn ra tán vào từ nhiều phía. Nhưng trong lúc tức giận và thất vọng về vợ như lúc này, tôi không biết phải làm sao?



0 nhận xét:

Đăng nhận xét