Hạ Vũ thấy hơi chột dạ với câu khẳng định ấy. Anh có yêu cô ko? Anh thật sự cũng ko biết nữa. Tình yêu lúc nào cũng mập mờ, mơ hồ, ko rõ ràng, đâu phải chỉ cần một câu trả lời có hoặc ko là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện. Chỉ có điều nếu như anh yêu cô thật, thì tại sao lúc nào anh cũng có đủ nhẫn tâm để làm cô tổn thương, khiến cô đau đớn đến như thế. Còn nếu như là ko yêu, thì tại sao sau khi cô và Biêt Ơn bỏ đi, anh lại thấy căn nhà ấy trở nên lạnh lẽo đáng sợ đến nỗi anh ko dám quay trở về đó nữa, đêm nào cũng chỉ biết vùi mình trong những cuộc đua xe thâu đêm suốt sáng để gió có thể kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ của anh..

- Tôi có nói nhảm hay ko, chắc hẳn cậu phải rõ. Đây! Cầm lấy đi.

Vừa nói, anh ta vừa chìa ra trước mặt Hạ Vũ một túi bìa hồ sơ xam xám.

- Gì vậy? – Như 1 phản xạ, Hạ Vũ thẫn thờ đưa tay ra đón lấy nó.
- Thứ mà cả anh lẫn cô ấy đều sợ phải đối mặt, nhóm máu và ADN của Biết Ơn.

Nghe thấy hai chữ Biết Ơn, mắt Hạ Vũ sáng lên, như 1 người mê lâu ngày sực tỉnh.

- Biết Ơn?! Con bé đâu rồi? Nó đến cùng cậu chứ? Nó ở đâu.. Ở đâu rồi?!

Anh bật dậy, ngơ ngác đưa mắt tìm. Trông bộ dạng đến là nhếch nhác. Lâu.. đã rất lâu rồi, anh ko còn có cơ hội được nhìn thấy con bé nữa. Anh nhớ nó kinh khủng, nỗi nhớ đó lớn hơn tất cả sự cố gắng quên đi của anh, nhưng lại nhỏ hơn sự tức giận của cô. Mặc dù nhớ, rất nhớ con nhưng anh lại ko dám tìm đến gặp, vì chỉ sợ nếu chẳng may làm cho cô giận quá, cô sẽ lại mang Biết Ơn của anh bỏ đến nơi mà anh sẽ chẳng bao giờ tìm được thì còn nguy nữa. Vậy nên mỗi chiều anh chỉ biết đến thật sớm rồi lại đứng lén lút trước cổng trường, chờ đợi khoảnh khắc con tan học rồi theo mẹ nó về nhà. Tuy nhiên, chiều hôm đó Hạ Vũ đã đứng ở đấy đợi mãi, đợi cho đến tận khi nhìn ông bảo vệ ra đóng cánh cửa sắt kẽo kẹt đó ngay trước mắt mình mà anh vẫn ko thấy Biết Ơn bé nhỏ của anh đâu. Một tuần tiếp theo, anh vẫn đứng ở đấy đợi cho đến khi lũ trẻ ùa ra rồi lại ùa về để anh trơ trọi 1 mình ở lại thì anh vẫn ko thấy Biết Ơn đâu hết. Anh có chút phân vân, lo lắng nhưng rồi vẫn quyết tâm vòng xe đến nhà 2 mẹ con họ để xem sao thì chỉ thấy hàng xóm bên cạnh nói cô đã trả phòng và dọn đi cùng với 1 người đàn ông được 1 tuần rồi. Anh tức giận nhưng bên cạnh đó vẫn là chút bất lực vì đã ko thể nào thay đổi được điều gì. Chính anh là người đã đẩy 2 mẹ con họ ra xa cuộc sống của anh trước, giờ muốn níu lại, liệu có còn kịp?! Nỗi hoang mang đó cứ lớn dần lên theo vòng quay 110km/h từ lúc nào ko hay.. Tình yêu thường lớn lên từ những điều bình dị, hình ảnh 2 mẹ con họ ko biết bắt đầu từ khi nào đã ăn sâu vào tâm trí anh 1 cách sâu sắc như thế.. Từng đợt gió ùa qua, dù có mạnh đến đâu cũng ko thể thổi khô những hồi ức về cô trong anh cho được.

- Đừng tìm nữa. Con bé ko đến đâu, ko thể đến được nữa đâu. Giờ nó ở cách xa chúng ta lắm... thật sự rất xa...

Trong suốt đoạn hội thoại dài, đây là lần đầu tiên Hạ Vũ nghe thấy anh ta thở dài. Tiếng thở dài đó quả thật cứ như một lưỡi dao cùn, dù ko cứa đứt được da thịt của anh nhưng cũng khiến anh thấy se sắt..

- Là sao? Biết Ơn đi đâu? Biết Ơn của tôi đi đâu rồi?
- Hừ, Cậu còn biết đó là Biết Ơn của cậu sao? Cậu đã để hai mẹ con họ phải chịu khổ bên ngoài trong suốt 1 thời gian như thế mà vẫn còn tư cách nhận làm ba nó hay sao? Sao nó lại vô phúc có 1 người ba như cậu ko biết, cậu làm khổ mẹ nó là quá đủ rồi, tại sao lại còn nhẫn tâm làm khổ cả một đứa trẻ bé bỏng xinh xắn như thế.. – có lẽ người bên cạnh đã ko còn giữ nổi sự bình tĩnh, anh ta bật dậy, hùng hổ lấy tay ẩy vào người Hạ Vũ.
- Tôi hỏi... BIẾT ƠN CỦA TÔI ĐÂU RỒI?
- Nó chết rồi. Vì đi tìm cậu mà nó đã bị người ta đâm chết rồi.
- Không đúng! Cậu nói láo. Sao nó có thể bị người ta đâm dễ dàng như thế.. Chết rồi?! Cậu đang đùa sao?
- Phải! Tôi cũng rất mong đây là một trò đùa, nhưng chỉ tiếc là kết quả của trò đùa này lại là thật, là một nỗi đau dai dẳng.
- Ko.. Ko phải... Tôi ko tinnnnnnnnnnn...

...


Nhiều ngày tháng sau đó, Hạ Vũ vẫn ko thể nào đối mặt được với sự thật này. Anh ko biết trân trọng, anh vô tình, anh nhẫn tâm ko giữ con bé lại, cho nên cuối cùng con bé cũng vô tình với anh mà bỏ đi thật rồi. Con bé ko quay trở lại nữa, vình viễn cũng ko thể trở lại bên cạnh anh nữa. Dù có bao nhiêu niềm ân hận cộng lại thì kết quả cũng chẳng thể thay đổi được nữa rồi.. Giờ mới hiểu ra sự ân hận của mình lớn đến dường nào, liệu có phải đã quá muộn rồi ko?!

- Coi chừng! Trời mưa rồi.. Lại đây nào!

Đúng là trời mưa thật. Một vài giọt nước mát rượi rớt xuống khuôn mặt Hạ Vũ khiến cho đôi mắt của anh có thể tỉnh táo hơn đôi chút. Trước mặt anh, ko biết từ khi nào đã xuất hiện hình dáng quen thuộc. Hạ Vũ đã đứng đợi ở đây, đợi rất lâu rồi, cốt chỉ là để có thể trông thấy cô, nhưng trông thấy cô rồi thì sao chứ, ngay cả cánh tay đưa ra để với theo cô, anh cũng ko dám, mà ngay cả khi có dám thì cũng chắc rằng cô sẽ chấp nhận?! Anh còn tư cách gì để mà giữ cô đây? Liệu anh có thể cho cô niềm hạnh phúc mà cô mong muốn hay sẽ lại tiếp tục tạo ra những đau đớn mà cô đã phải chịu.. ?! Hạnh phúc nhiều khi cũng phải nhường chỗ cho buông tay...

Bên kia con đường, 2 con người đó đứng chung nhau một chiếc ô nhỏ xíu nhưng sao vẫn thấy ấm áp vô cùng, vì dù chiếc ô đó có nhỏ đến đâu đi nữa thì cô cũng sẽ ko bị ướt, anh ta chắc chắn sẽ ko giống anh, chắc chắn sẽ là một cái ô đủ rộng để chở che cho cô trong cuộc đời bộn bề này. Rồi trong 1 khoảnh khắc nào đó, anh trông thấy cô cười – nụ cười mà đã lâu lắm rồi anh ko còn may mắn để được trông thấy nữa. Hj, ko biết là do nước mắt hay nước mưa quá lớn nữa mà khi trông thấy nụ cười ấy, tầm nhìn của anh cừ mờ dần, mờ dần, đến khi đưa tay lên quệt hết những vệt nước ko được chào đón đó thì bóng dáng 2 con người che chung 1 chiếc ô ấy cũng đã biến mất từ lúc nào.

Cuộc đời ai rồi cũng có sai lầm, nếu như anh chính là sự sai lầm của cuộc đời cô thì hãy để anh ta là cách sửa chữa sai lầm đó đi. Chẳng khi nào sai lầm có thể tự sửa chữa sai lầm được cả, đành phải nhờ đến tác động bên ngoài mà thôi. Cô nói đúng, lần này giữa hai người phải nói lời tạm biệt thật rồi...

Hạ Vũ khẽ thở dài rồi ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt, đâu đó trên kia dường như anh đang nhìn thấy nụ cười của Biết Ơn vẫn dành cho anh giống như trước kia, vậy nên Hạ Vũ cũng nhoẻn miệng cười. Thật ra, đâu phải chỉ có 1 mình cô, lâu lắm rồi Hạ Vũ cũng ko thể nhoẻn miệng cười 1 cách thuần thục như thế này được nữa. Có lẽ anh phải nên cảm ơn sự trêu đùa của số phận, vì cuối cùng trò đùa này cũng có 1 cái kết hợp lý rồi. Tuy ko hoàn mỹ nhưng cũng khá trọn vẹn rồi. Bất cứ điều gì cũng có giá của nó, anh nợ cô, kiếp này sẽ từ từ trả, nếu vẫn chưa trả hết, thì kiếp sau nhất định anh sẽ là người tìm cô, là người yêu cô trước, sẽ ko để cô đau đớn vì mình như thế này nữa... Một kiếp là quá nhiều rồi... vết thương lòng này, đến 1 lúc nào đó, tất cả chúng ta sẽ cùng khỏi thôi...

- Hạnh phúc em nhé!

Dưới làn mưa phùn trở lạnh, Hạ Vũ ngạo nghễ bước đi, dần dần ẩn khuất trong dòng người tấp nập nhộn nhịp.


--------- THE END -----------