Rối 1 đêm trăng sáng, rất sáng, Du mê man thiếp đi trong cơn sốt li bì. Mấy hôm trước, chẳng may cô quên đem theo ô nên đành phải đội mưa về nhà. Cứ tưởng sẽ ko sao đâu, thật ko ngờ lại sốt đến gần 1 tuần rồi mà chưa khỏi. Đầu óc cứ thấy mơ mơ hồ hồ. Tự nhiên, cô lại muốn được cười nhạo bản thân mình mấy tiếng. Thật đúng là ngu ngốc! Biết rõ bản thân từ bé đã ko chịu nổi nước mưa, vậy mà ngang nhiên trong mùa mưa lại bất cẩn ko mang theo ô đi để che. Cô vẫn còn chưa muốn tỉnh hay sao, giấc mộng sắp tàn rồi mà cô vẫn còn tham lam muốn vùi đầu ngủ tiếp.. Cô vẫn cứ muốn mơ tưởng rằng sẽ có một cái ô to lớn chở che cho cô được cả đời hay sao.. Thật sự cô là một người yếu đuối đến như thế ah? Một giọt nước nhỏ chấm xuống sàn rồi mau chóng tụ lại thành một vũng. Du mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. Thật sự cô rất muốn được dừng lại rồi nhưng phải đến thời điểm nào cô mới đủ dũng khí để mà dừng lại đây???
Ko biết là cô đã mê man như thế mất bao nhiêu lâu, cho đến khi cô có cảm giác như mình đang bị ai đó đè nặng trên người, cô mới hoảng hốt bừng tỉnh. Cả một khoảng không gian tối om phía trước cùng với những cái thở mệt nhọc khiến cô càng thêm lạnh sống lưng. Cô biết người đó ko phải là Vũ, hoàn toàn ko phải. Vậy nên, cô cố gắng dùng hết sức đẩy hắn ta ra khỏi người mình, nhưng bàn tay hắn cứ như gọng sắt kìm chặt cô lại, tay còn lại bịt miệng ko để cô có cơ hội la hét. Lúc này, cô chẳng khác nào con cá đã được đặt trên thớt, chỉ biết nhắm mắt tuyệt vọng mà chờ chết, chứ nào có thể mong chờ ai có lòng tốt đến đem thả con cá đó về trờ lại sông. Một thoáng ý nghĩ về Vũ lướt qua tâm trí của cô, nhưng tại sao đó lại ko phải là hình ảnh Vũ chạy đến giúp cô thoát khỏi cái gã ******** này? Mà lại là hình ảnh Vũ cũng đang thác loạn cùng với một cô gái nào đó. Vũ ko thể nào giúp cô được đâu, ko bao giờ. Cô đã ko dám hi vọng hay đã quá hiểu rõ rằng hi vọng mãi mãi cũng ko thể thành hiện thực được?
Đau! Một cảm giác đau nhói lan tỏa khắp người. Du cũng ko rõ nỗi đau đó bắt đầu từ đâu nữa. Là cái thể xác tầm thường này đau hay là do sự vỡ vụn của những tiếng đập yếu ớt ẩn sâu trong lồng ngực. Cô ko rõ nữa. Cô mệt mỏi rồi, muốn buông xuôi rồi. Cô ko biết cô còn cần phải cố gắng vì những điều vô ích gì nữa đây...
Cạch! Từ bên ngoài có tiếng mở khóa cửa vọng lại.
Tên bên trên vội vàng rời khỏi cô, lao nhanh về phía cửa sổ, chẳng mấy chốc đã biến đi mất. Thẫn thờ nhìn theo nhịp bay của tấm rèm đang phất phơ theo gió ấy, cô chợt òa khóc. Thì ra cô lại bất cẩn mà ko cài chốt cửa rồi. Mọi sự bất cẩn đúng là chẳng đem lại kết quả tốt đẹp gì. Cô đúng là ngu ngốc, một con ngu ko biết suy nghĩ... Ai rồi cũng có 1 thời trẻ trung xốc nổi đến ngớ ngẩn như vậy, nhưng sao cô vẫn thấy mình thật quá ngu ngốc.
Lần đầu và cũng là lần chót thôi nhé, cô muốn được khóc thật to cho những dại dột, cho cuộc đời và cho cái tình yêu mơ hồ của mình. Cô không muốn cứ phải khóc âm thầm mãi như thế nữa.
Nghe thấy tiếng khóc của vợ vọng ra, Hạ Vũ mới loạng choạng bước về phía phòng ngủ. Đêm nay, Vũ ko say, chỉ là do trong phòng tối quá khiến anh phải mò mẫn tìm lối đi. Thật ra, đã rất nhiều lần trong suy nghĩ, anh tự hỏi mình rằng “Đây thật sự là nhà mình sao?”
“Tạch”
Một cái ấn nhẹ nhàng, các ánh đèn ngay lập tức được bật lên, đồng thời tất cả mọi chuyện cũng được soi tỏ.
Vũ thấy Du ngồi đó, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, đang vùi mặt vào hai đầu gối, khóc nức nỏ. Trên hai cổ tay vẫn là vết hằn năm ngón đỏ lựng. Sau 3 phút thẫn thờ, Vũ thấy máu trong người như đang sôi lên, anh lao tới lay mạnh vai Du, giơ thẳng tay tát cho cô hai cái rát rạt..
- Cô khóc cái gì? Giỏi thật! Dám dẫn trai về nhà, thằng đó đâu? Cô giấu thằng đó ở đâu rồi?
Du ngồi đó ko chịu nói gì, chỉ biết khóc mà thôi. Những tiếng nức nở càng khiến Vũ thêm bực mình. Anh như con hổ bị thương, lồng lộn đi tìm kẻ thù.
- Cô chỉ biết khóc thôi ah! Nói mau! Cô và thằng đó đã làm gì trên giường của tôi? NÓI! Nếu ko tôi giết cô bây giờ...
Đôi tay anh ko biết từ lúc nào đã giữ chặt lấy khuôn mặt cô, ép nó phải nhìn vào mình. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì giận ấy, Du càng thấy sợ hãi. Sợ đến nỗi ko dám giải thích gì nữa..
- Tôi thật ko ngờ cô lại đê tiện như thế đấy! Cô thèm đàn ông đến thế ah? Cô đã dẫn nó về nhà này bao nhiêu lần rồi?
-...
- Đừng khóc nữa! Cô càng khóc, tôi lại càng thấy cô đê tiện. Tại sao tôi lại ngu ngốc đi lấy 1 ****** như cô về làm gì ko biế...
Chưa để Vũ nói hết câu, cô đã đưa tay tát anh hai cái. Cô biết anh đang tức giận, đang muốn tìm những lời cay độc nhất để xỉa xói cô. Nhưng cô nghĩ mình ko đáng bị nghe những lời như thế, cũng ko đáng để nhận hai cái tát đau rát từ anh. Nếu đêm nay anh ở nhà, thì cô cũng đâu gặp phải chuyện này.. Anh có biết vừa rồi cô đã sợ hãi, đã mong nhưng lại ko dám hi vọng anh sẽ về để cứu cô??? Lúc đó anh đã ở đâu? Ở đâu? Chẳng phải cũng đang “đê tiện” giống cô thôi sao?.. Tại sao trong tất cả mọi chuyện, anh chỉ biết trách cứ một mình cô... Tát Vũ hai cái, cô nghệt cả mặt nhìn người đàn ông phía trước.. cô thấy anh xa lạ quá.. có thật đây là người đàn ông mà cô muốn gắn bỏ cả đời???
Thấy mình bị vợ tát lại thẳng thường, máu điên của Hạ Vũ càng tăng cao. Anh hung dữ nhào đến, vồ vập lấy cô như một con mồi, tìm đủ mọi cách để khiến cô đau đớn nhất. Tuy nhiên, lần này cô ko chịu thua. Phải! Cô không muốn cuộc đời cô cứ phải nhường anh hết lần này đến lần khác mãi như thế. Cô giơ vuốt, cào cấu hết sức trên lưng anh, những vệt máu cứ như đọng lại trên 10 đầu ngón tay cô.. Đỏ lắm! Đau lắm! Xót lắm! Cô hận.. thật sự rất hận bản thân mình... Tại sao đến tận thời điểm này rồi mà cô vẫn còn thấy đau với nỗi đau của anh đến như thế? Cô thật sự ko muốn hôn anh, ko muốn chút nào nhưng dưới sức mạnh của một người đàn ông, cô sao có thể chống cự lại? Thế là cô cắn anh, dùng hết sức cắn mạnh vào cái bờ môi mà cô đã một thời khao khát. Tức giận, anh cũng cắn trả lại cô. Chẳng mấy chốc, mà trong miệng hai người đã tanh lèo vị máu, và cả hai cũng đã cảm thấy rất đau đớn rồi, ấy thế nhưng cứ như cuộc hôn nhân của họ vậy, một trong hai người ko một ai có ý định sẽ buông người kia ra hết. Họ cứ như vậy cả đêm, chỉ cần người này làm người kia đau đớn thì người kia ngay lập tức cũng sẽ trả lại nỗi đau hệt như vậy, ko ai có ý định nhường nhịn ai. Trong cái khoảnh khắc đạt đến cực khoái, đột nhiên Du thấy Vũ khóc, anh gục mặt trên ngực cô... những giọt nước mắt nóng hổi... Đó là lần đầu tiên, cô thấy anh khóc. Cô thầm thắc mắc “Tại sao anh lại phải khóc, người nên khóc chẳng phải là cô hay sao?” Đôi mắt Du nhìn anh ráo hoảnh, vì cô biết tình yêu mà cô cố tạo dựng suốt bao năm qua đã chết thật rồi...
Sáng hôm sau, khi những tia sáng đầu tiên của một ngày mới soi rọi vào trong gian phòng, Hạ Vũ vẫn nằm mê man, mồ hôi nhễ nại trên trán, cả người nóng ran. Vì vậy, cô biết là anh đã bị lây ốm từ mình thé nhưng cô ko còn cảm giác sốt sắng, lo lắng đến phát điên như trước nữa rồi. Đối với cô bây giờ mà nói, giữa cô và anh chỉ còn lại trách nhiệm mà thôi.
Cô mệt mỏi đứng dậy đi nấu cho anh nồi cháo rồi múc ra 1 bát nhỏ đem vô phòng. Khi vào tới nơi, cô đã thấy anh ngồi chờ mình ở đó từ bao giờ.. Hj, mà có phải anh đang ngồi chờ cô đúng ko nhỉ? Chắc ko phải rồi.. Từ trước tới giờ, đã bao giờ anh biết chờ cô là gì đâu... Nghĩ vậy, khóe miệng ko nén nổi 1 nụ cười chua xót.
Anh nhìn cô – ánh nhìn đầy vẻ hằn học, trên khóe môi vẫn còn đọng lại một vài vệt máu đỏ đã khô. Thấy vậy, cô cũng ko nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước đến đưa bát cháo cho anh. Tuy nhiên, anh đã ko dễ dàng mà đón nhận nó, Vũ gạt mạnh bát cháo đó xuống đất, khiến cháo bắn tung tóe, cháo bắn cả vào tay cô. Bỏng rát. Nhưng cô cũng ko buồn nói gì, chỉ im lặng quay vào bếp lấy 1 bát cháo khác đưa cho anh. Lần này, anh cũng lại ném nó xuống đất. Không sao! Cháo vẫn còn rất nhiều, cô lại múc tiếp, cô đã sớm biết cách xử sự của anh là như thế này rồi. Có thể anh ko hiểu cô, ko bao giờ hiểu được và cũng chẳng bao giờ muốn hiểu, còn cô.. cô lại chẳng phải là anh, cô khác anh nên có lẽ người hiểu anh cũng chỉ có cô mà thôi. Bát cháo thứ 3 được cô đặt ngay ngắn trên chiếc tủ đầu giường kèm theo câu nói:
- Mau ăn đi! Đừng tự hành hạ mình như thế nữa. Nếu anh ko ăn, sẽ ko khỏe được đâu.
- Hừ! Cuối cùng cô cũng chịu nói rồi đấy ah? Tôi lại tưởng cô câm luôn rồi cơ chứ?
- Tùy anh! Muốn nói sao cũng được.
Cô mệt mỏi trả lời. Thấy vẻ thờ ơ của vợ, cơn giận đêm qua lại trỗi dậy. Anh gạt chăn, bước xuống dưới giường, chẳng may giẫm cả lên mấy vết mảnh sành vỡ vụn mà cô còn chưa kịp dọn. Cô hoảng hốt la lên:
- Đừng vậy mà, chân anh sẽ bị chảy máu đấy...
- Hừ! Cô đang lo cho tôi đấy ư? Thật chẳng dám nhận nhỉ? T______T
- Anh nói vậy là có ý gì?
- Tôi muốn nói gì, cô phải hiểu rõ hơn ai hết chứ, cô ngu đến thế cơ ah?
Biết rằng chồng mình vẫn còn đang giận, thậm chí là còn hận mình, cho nên cô cũng chẳng đôi co thêm nữa, chỉ đi kiếm bông băng, lo sát trùng vết thương cho anh.
- Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đó động vào người tôi!
- Vậy được! Anh tự làm đi! Đừng nói tôi ko có ý định giúp nhé!
Những ngày sau đó, cô thấy ko khí trong căn nhà thật sự là quá ngột ngạt. Dường như cô ko còn thở nổi nữa. Vũ đã ko còn ra ngoài vào ban đêm như trước và gần như là cả ngày luôn kè kè bên cạnh cô, thế nhưng sao cô vẫn chẳng thấy vui. Có vẻ như việc có anh ở bên cạnh, cô đã ko thể thích nghi ngay được. Bất kể cô đi đâu, dù là đi chợ hay đi đổ rác, anh cũng kề kề đi theo sau, điện thoại của cô luôn bị anh kiểm soát. Ngay cả khi đi làm, nhất định anh cũng đòi chở cô đi. Nếu như trước kia chỉ là anh lạnh lùng với cô mà thôi, thì nay anh gần như là hắt hủi cô. Cả ngày anh cứ như 1 cái bóng theo đằng sau cô mà tuyệt nhiên ko nói bất cứ 1 câu nào, nếu như có bắt buộc phải nói thì đó ắt hẳn cũng chẳng phải câu tót đẹp gì. Cả đêm anh ko ngủ, cứ ngồi thất thần ở góc cửa sổ như đang mải mê suy nghĩ điều gì đó, lặng lẽ rít thuốc..hết điếu này đến điếu khác. Càng ngày anh càng hút nhiều thuốc. Rồi vào 1 đêm, cô đã ko thể chịu đựng nổi việc nhìn anh cứ mãi như thế nữa, cô khẽ đằng hắng 1 tiếng rồi đưa vào tay anh một tờ giấy – 1 tờ giấy trắng nhạt nhòa, mỏng manh.
- Em nghĩ... Chúng ta nên giải thoát cho nhau thôi anh ạ, anh hãy đi tìm 1 cô gái khác thíc..
Lời còn chưa nói dứt, Du đã nghe thấy tiếng xé rách của tờ giấy. Trước mặt cô, Hạ Vũ đang ra sức dùng lực để biến tờ giấy li hôn đó nát tươm, rồi sau đó ko 1 chút nhân nhượng, anh lại ném thẳng đống hỗn độn đó vào mặt cô. Bên tai cô, tiếng anh như rít lên:
- Hừ, cô định bỏ đi theo thằng đó thật ah? Cô nghĩ là ôi sẽ dễ dàng để cô toại nguyện như vậy ư? Đừng có nằm mơ nữa đi! Tôi sẽ ko bao giờ để cho cô đến với thằng đó được đâu.. NGAY CẢ KHI TÔI CHẾT.. Cô hiểu rồi chứ?
- Em ko hiểu. – cô thẫn thờ nhìn người chồng xa lạ phía trước, chỉ thấy anh ta cười đầy chế giễu 1 tiếng.
- Tôi phải giày vò cô, làm khổ cô vì những gì cô đã gây ra cho tôi... Tôi – tuyệt đối sẽ ko buông cô ra đâu, cho nên... cô cứ từ từ mà chịu đựng... từng ngày... từng ngày một...
- Anh ko thấy mệt sao Vũ?
- Không! Có thể làm cho cô đau khổ mỗi ngày, chẳng có gì là mệt hết..
- Vậy ah – cô khẽ nhếch mép cười, nhưng nụ cười đó chua xót biết bao – Anh ko mệt nhưng em thì mệt lắm rồi.. Em đã ko còn yêu anh nữa nên em cảm thấy việc ở bên anh quả thật là 1 gánh nặng ko thể nào chịu nổi. Đừng vậy nữa! Dù gì từ trước tới giờ, anh cũng chưa bao giờ yêu em, chỉ là... em đã luôn đeo bám lấy anh để anh thương hại em, bây giờ em đã ko còn sức để mà đeo bám theo anh nữa rồi, chẳng phải anh đã có thể đến với người anh yêu rồi sao? Tại sao lại ko chịu để em đi?
Hạ Vũ ngồi đó, trầm ngâm, lại lôi 1 điếu thuốc ra rít mà ko nói gì nữa, cũng chẳng quay đầu nhìn cô. Đứng đợi mãi cũng ko thấy anh phản ứng gì, cô chán nản buông xuôi, định quay người bỏ đi thì bất chợt anh lên tiếng. Giữa gian phòng tối, giọng anh nhẹ lắm, ấm lắm nhưng vẫn thấy côc độc, buồn bã đến kì lạ.
- Tôi... đã từng muốn cho em 1 mái ấm vì em nói em cần nó. Tôi cũng từng thử yêu em vì em nói em rất yêu tôi. Tôi cũng từng cố gắng để ở bên em vì thấy em thật sự rất đáng thương. Thế nhưng... thứ duy nhất mà tôi có thể làm được cho em, có lẽ chỉ có thể là 1 mái ấm mà thôi...
Kể từ hôm đó, anh ko còn kè kè bên cô làm khó cô nữa. Cuộc sống trong ngôi nhà này, thoạt nhìn thì sẽ có cảm giác như đã trở lại bình thường. Tuy nhiên chỉ có điều, cũng chính thức từ ngày hôm ấy, cô và anh hệt như 2 chiếc bóng, ko ai chịu nói với ai câu nào, ngay cả nhìn cũng ko dám nhìn. Rồi chưa đầy 3 tháng sau, cô phát hiện mình có thai. Cô bàng hoàng, hoảng hốt nhưng ko dám kể cho anh nghe. Nhưng trước nay, đâu có chuyện gì giấu nổi mắt anh. Anh biết hết, cái thai cứ như 1 chiếc gai nhọn chọc thủng sự im lặng mà 2 người cố gắng tạo dựng bấy lâu, ban đầu anh có cau mày nhăn nhó nhưng cũng ko oán trách cô nhiều, sau đó thì lại tự nhốt mình ở trong phòng, rít thuốc hết cả ngày hôm đó. Còn cô, cứ lóng ngóng đứng ở trước cửa, đi qua rồi đi lại, nửa muốn gọi cửa nhưng nửa lại ko dám. Gọi rồi, anh ra rồi, cô sẽ phải nói gì đây? Anh sắp được làm cha ah? Nực cười! Mặt cô có thể dầy đến như thế ư? Tại sao? Tại sao ko phải là lúc khác mà lại đúng là lúc này đứa bé mới chịu xuất hiện? Nếu nó đến với cô từ trước hoặc là để sau này thì có lẽ cô đã có thể vui vẻ đón nhận nó rồi? Tại sao lại vào đúng lúc này? Liệu anh có tức giận đến nỗi muốn giết cô luôn ko nhỉ? Một giả định tiêu cực bất chợt len lỏi vào trong suy nghĩ của cô khiến cô rùng mình sợ hãi. Nhưng biết sao được, đã ko thể trốn tránh thì hãy đối mặt đi.
Tuy nhiên, đời lắm điều kì lạ. Ko như cô dự đoán. Sáng hôm sau, ngay khi vừa mở cửa phòng, cô đã thấy anh đứng ở đó từ bao giờ, dáng vẻ mệt mỏi. Anh nói anh sẽ đưa cô đi phá bỏ cái thai đấy. Cô hoang mang, thấy hơi sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh. Phá bỏ đứa con đầu lòng còn chưa kịp chào đời này, quả thật cô thấy quá tàn nhẫn, nhưng nếu đứa bé này ko phải là con anh, thì đó cũng chính là tàn nhẫn. Hazz... Ở thời điểm này, đây có lẽ là giải pháp tốt nhất rồi.
Đến trước cửa phòng khoa sản, Hạ Vũ thấy có mấy cô gái trẻ mặt mày trắng bệch, mệt mỏi đang thẫn thờ từ bên trong bước ra như cô hồn, anh thật sự ko còn giữ nổi sự cương quyết ban đầu, anh khẽ nhíu mày níu tay cô lại khi nghe thấy cô y tá kia gọi đến tên cô. Cô nhìn thấy vẻ mặt ko đành của anh, nhưng vẫn cố giả lơ để mỉm cười trấn an anh, sau đó thì gạt tay anh ra để bước đi. Thế nhưng khi bàn chân còn chưa đặt hết vào bên trong phòng bệnh, Du đã thấy có bàn tay ấm áp quen thuộc nắm lấy mình kéo lại. Cô quay lại, bối rối nhìn anh.
- Đừng! Anh nghĩ kĩ rồi, chỉ cần là do em sinh ra thì dù là con ai, anh cũng sẽ chấp nhận nó. Mình về thôi!
Trong khoảnh khắc Vũ nắm lấy tay cô, kéo ngược trở về, cô thấy thật sự xúc động. Cô ko nghĩ rằng mình lại có thể có 1 ân huệ lớn thế từ anh. Tại sao sau bao nhiêu chuyện xảy ra, anh vẫn có thể “tốt” với cô như thế?
Đêm hôm đó, cô lại đưa cho anh 1 tờ đơn ly hôn thứ 2 với chữ kí sẵn sàng của cô. Anh đón lấy nó với ánh mắt vô cảm quen thuộc. Anh ko đọc, chỉ khẽ nhìn cô rồi nói:
- Nếu như... em thật sự ko còn muốn ở bên anh, ko còn cần mái ấm này nữa, thì anh sẽ ký. Còn nếu ko phải, thì đừng đưa cho anh thêm bất cứ tờ giấy nào như thế này nữa.
Cô ko dám đáp lại ánh nhìn của anh, chỉ biết rối bời đứng đó mất mấy phút trời.
Ngày tháng vùn vụt trôi qua, cái khoảnh khắc cao cả, thiêng liêng đó cuối cùng cũng đến tìm cô. Cô đau đớn, mệt mỏi trên chiếc băng ca. Anh thì lo lắng, căng thẳng chạy theo chiếc băng ca đó. Chạy mãi.. chạy mãi.. Điều cuối cùng cô còn có thể nhìn thấy là chiếc nhíu mày quen thuộc từ anh. Tuy nhiên, đó ko phải là cái nhíu mày giận dữ, cáu gắt, mà đó là cái nhíu mày lo lắng của một người chồng dành cho người vợ sắp sinh. Một giọt nước mát rượi lại lăn xuống, tạt qua má rồi chảy xuống vánh tai.. Thật ko ngờ cô vẫn còn yêu anh đến như thế, vẫn vì một cái nhíu mày quen thuộc mà hạnh phúc đến rớt nước mắt. Hj, vui cũng khóc, buồn cũng khóc, phải đến khi nào cô mới ko phải khóc vì anh nữa đây??? Có lẽ nào phải đợi đến tận kiếp sau???
Một đứa bé gái xinh xắn với đôi mắt to tròn đen láy chào đời như một dấu chấm hết cho sự đau đớn của cô. Cô mệt mỏi rang rộng cánh tay ôm chặt đứa con bé bỏng vào lòng, mỉm cười rạng rỡ. Cuối cùng thì con cô cũng được chào đời 1 cách bình yên. Cô đặt cho con 1 cái tên rất kì lạ. Cô gọi nó là: BIẾT ƠN.
Hai mẹ con cô ở trong viện khoảng 2 ngày thì trở về nhà. Hạ Vũ ko hay tỏ ra thân thiết với con, cũng ko hay bồng bế con bé, ấy vậy mà chỉ cần nghe thấy tiếng của anh, dù đang được đặt ở nơi đâu, con bé cũng phải cố nghển ra nhìn anh rồi cười toe 1 cái. Con bé qúi anh một cách lạ kì. Nhiều lần ko nỡ từ chối nụ cười ngây thơ, non nớt đó, Hạ Vũ cũng phải đáp trả cho nó 1 nụ cười. Rồi con bé chập chững lớn, những tiếng bi bô gọi “Bố ơi! Bố ơi!” được con bé nói 1 cách thuần thục mặc dù những tiếng còn lại con bé đều nói ngọng líu, ngọng lo. Lúc nào con bé cũng lon ton bám theo Hạ Vũ, hệt như mẹ nó vậy. Mặc dù có bị vấp ngã đau đến mấy, mặc dù ko được anh chú ý, lo lắng chạy lại đỡ dậy, thi con bé vẫn ko hề khóc lóc, bằng 1 ý chí bền bỉ, con bé tự chống tay đứng dậy, nhìn anh, vẫn nở 1 nụ cười rất tươi. Có thời gian nhìn kĩ, Hạ Vũ thấy con bé có 1 nụ cười rất giống mẹ nó, nụ cười khiến anh thấy yên bình. Cứ như thể có 1 sợi dây ràng buộc nào đó, Hạ Vũ bắt đầu yêu thương và ko nỡ rời xa con bé từ lúc nào ko hay. Bất kể anh đi đâu, làm gì cũng đều dẫn con đi cùng. Hai cha con họ thật sự rất hòa hợp, vì vậy cuộc sống gia đình cũng tạm gọi là êm ấm. Chỉ có điều, mỗi lần nghe thấy được người ta khen “Con bé giống cậu quá!”, Hạ Vũ lại thấy trong lòng dấy lên 1 nỗi chua xót, vết thương cũ dường như vẫn chưa thể lành lặn hoàn toàn như anh đã từng tưởng được. Anh vẫn cần phải nhờ đến rượu để xoa dịu cho mình.
Sự nghi kị và bản tính ích kỉ đúng là hai thứ đáng sợ của một người đàn ông. Hạ Vũ cứ ngỡ rằng chỉ cần bản thân anh chịu cố gắng.. cố gắng thêm 1 chút.. 1 chút nữa là mọi chuyện đều êm đẹp, những cơn bão lòng trong anh sẽ được dập tắt 1 cách êm thấm, và anh... sẽ là 1 người chồng tốt... 1 người cha tốt... Chỉ tiếc là mọi chuyện trên đời này ko phải chỉ cần có cố gắng là sẽ ổn. Hạ Vũ mong mình sẽ thực hiện tốt được cái điều cao thượng mà mình đang thực hiện, nhưng sự thật thì ko phải vậy. Anh là 1 thằng đàn ông ích kỉ, rất ích kỉ.
Ngày Biết Ơn tròn 6tuổi cũng là ngày cái vỏ gia đình êm ấm thật sự bùng nổ. Du đã nói rồi, cô có thể vì ân huệ của anh mà chịu đựng tất cả, tất cả những gì mà anh gây đến cho cô. Anh có thể nhiếc móc cô, có thể thương hại cô, thậm chí là khinh rẻ cô, nhưng việc anh ngoại tình với 1 ả đàn bà nào đó ngay trước mắt cô và đứa con gái bé bỏng của cô thì dù sức chịu đựng của cô có bền bỉ, dẻo dai đến đâu đi nữa, cô cũng ko thể chấp nhận được. Ko thể nào mà chấp nhận được. Con người ta ko thể nào mà tiếp tục ngủ vùi trong những cơn mê mộng mị được nữa nếu như có tác động gọi dậy. Đến 1 ngày nào đó, đôi mắt con người ta có thể giả lơ ko nhìn thấy, đôi tai có thể lờ đi mà ko nghe nhưng trái tim thì dù có muốn, có ao ước đến đâu cũng ko thể giả vờ mà ko biết cảm nhận được. Vậy nên, Du biết... Lần này giữa 2 người thật sự phải nói lời tạm biệt rồi.
...
Ngày Du dắt con bỏ đi. Ko hiểu là do ông trời thương cảm cho cô hay là do kiếp này cô bắt buộc phải chịu đau khổ như thế mà trời vừa mới nắng chang chang, đột ngột đã mưa ào ào...
Du ôm con nép mình dưới hiên một mái nhà cũ nát mà nước mắt còn chảy nhiều hơn cả những cơn mưa. Nhìn đứa con gái bé bỏng phía trước bị mưa tạt ướt, lòng cô như có hàng ngìn mũi dao đâm thấu. Tại sao? Tại sao đôi tay cô đã dang rộng lắm rồi mà vẫn ko đủ sức để che chở, bao bọc cho con tránh mọi tổn thương?
Đứa bé nhìn thấy mẹ khóc cũng sợ hãi mà nức nở khóc theo. Tuy nhiên, dưới làn mưa xối xả, chẳng ai có đủ tỉnh táo để mà cảm nhận thấy tiếng khóc đó, và cũng chẳng đủ thời gian để mà bận tâm tới những nỗi bất hạnh của những con người như thế. Ko bận tâm.. ko bận tâm rồi vô tình sẽ hóa thành vô tâm. Mưa có lúc dịu dàng nhưng nhiều khi là lạnh lùng đến tàn nhẫn, ta ko quan tâm mưa, mưa cũng chẳng quan tâm đến ta, chẳng ai quan tâm đến ai hết, cứ vô tình làm tổn thương nhau hết lần này đến lần khác...
Sau buổi mưa hôm đó, Du cũng gắng tìm một ngôi nhà thuê đủ nhỏ để cho 2 mẹ con họ sinh sống. Dù cảm thấy khá vất vả với cuộc sống 1 mẹ, 1 con vào lúc ban đầu, nhưng thời gian gấp gáp trôi qua, chẳng có gì là khó đối mặt hết. Cuộc sống vốn dĩ là thế, cứ chạy, cứ gấp, cứ quay guồng, quay mãi.. quay mãi cho đến khi biến những con người ẩn trong nó trở thành những vật thể trơ lì, vô cảm thì mới chịu dừng lại một chút.
Thời gian đầu, Du phải bận rộn với đủ số thứ ko tên, cô chẳng khác nào một con thoi, cũng cứ phải quay mãi, quay mãi, nhưng cô chấp nhận chịu quay là để được nhìn thấy nụ cười của con cơ mà, đâu phải để biến con thành một vật thể mỏng manh, yếu ớt ko một chút sinh khí như thế...?!
Biết Ơn đi rồi. Tâm hồn cô cũng đi rồi. Vậy cái thể xác vô cảm này còn tồn tại làm gì nữa chứ? Cả một ngày dài cô chỉ biết đóng cho đạt vài trò chiếc bóng.. Lạnh.. Mỗi đợt gió lùa qua như một cô hội có thể cuốn cô đi xa mãi..
Cô ko muốn khóc và cũng ko hề nhớ cách khóc như thế nào, vậy mà sao nước mắt vẫn ứa ra ướt hết một mảng vai áo. Cô đang khóc vì điều gì đây?! Khóc vì cái hạnh phúc đã cố gắng gìn giữ mà chẳng thể giữ nổi? Khóc vì sự ra đi mà vĩnh viễn cũng ko quay trở lại, hay khóc cho những sai lầm trong quá khứ?!
Hơ, sai lầm.. Đúng! Cuộc đời cô kiếp này đã có quá nhiều sai lầm rồi. Sai lầm thứ nhất bắt đầu từ chính tình yêu mù quáng ấy.. Yêu?! Cô đã từng yêu rồi ah? Phải yêu rồi chứ nhỉ, nếu ko yêu sao cô lại thấy đau đớn đến như thế.. Lâu lắm rồi cô ko còn nghĩ đến anh nữa, ko đủ thời gian rảnh hay là ko dám nữa?! Có lẽ là cả hai. Cô sợ phải nghe đến cuộc sống của anh, ngay cả tên thôi cũng sợ. Nếu cứ như cứ mãi sợ hãi như thế, liệu kiếp sau ông trời có thương cảm mà để cô tránh xa anh ra được ko nhỉ???
Sai lầm tiếp theo có lẽ là chính cô. Cô cứ nghĩ cô có đủ mạnh mẽ và tình thương để đảm nhận vai trò của 1 người ba, cô cố gắng hết sức để lo cho con một cuộc sống ko vướng bận, nhưng cô đâu ngờ rằng sự vướng bận của con bé lại đến từ chính khoảng trống trong tinh thần nó. Cô ko phải ba nó, hoàn toàn ko phải. Vậy nên, cho dù có cố đến như thế nào, thì vẫn có một số thứ mà chúng ta mãi mãi cũng ko thể làm được. Trong nhận thức của Biết Ơn ko phải là nó ko có ba, ba nó có tên, có tuổi và có lẽ... cũng có yêu thương nó, thế nên sao có thể chỉ bằng 1 câu nói mà cô đã khiến con bé quên mất ba nó là ai được. Trẻ con ngang bướng, đâu phải chỉ cần mình nói là nó phải nghe. Hơn nữa, ngay cả cô cũng đâu dám thừa nhận rằng mình đã hoàn toàn quên anh ta. Dù cho có bị phản bội, dù cho có bị tổn thương thì cô vẫn chưa bao giờ dám hận anh. Cô yêu anh còn chưa đủ, sao lại dám hận anh. Nhưng giờ thì cô biết hận là thế nào rồi, và cũng đã có đủ dũng khí để mà hận anh rồi. Khi tình yêu vượt quá mức cho phép, nó vô tình sẽ hóa thành nỗi hận thù...
Cô ko muốn Biết Ơn gặp anh, ko hề muốn. Nhưng cứ như một sự trùng lặp hoàn hảo, dù cho có bị ngăn cấm đến thế nào, con bé vẫn tìm cách để được đến gặp anh, giống hệt như cô trước kia vậy. Cô cũng ko rõ Biết Ơn có phải chính xác là con anh ko nữa, cô đã sợ nên ko dám nghe điều gì, thế nhưng nếu như ko phải, tại sao tình phụ tử giữa bọn họ lại mạnh mẽ đến thế? Rất nhiều lần, anh tìm tới thăm 2 mẹ con cô nhưng cô đều từ chối, thậm chí là cô còn ko biết mình lấy dũng khí ở đâu ra mà mắng ****, nguyền rủa anh, đánh đuổi anh như kẻ thù. Riết rồi anh ko tới nữa. Cô cứ tưởng cuộc sống của 2 mẹ con cô rồi sẽ lại yên ổn, thật ko ngờ lần tới lại chính là do Biết Ơn của cô đòi gặp anh. Con bé nhớ ba, cô hiểu. Chẳng ai có thể bắt ai “dừng nhớ” về 1 người hết. Nhưng nếu gặp anh rồi thì sao chứ, kết quả sẽ thay đổi ah? Ko đâu, bát nước hắt đi sao có thể lấy lại. Vậy nên cô đã nhẫn tâm nhốt con bé trong nhà, đi đâu làm gì cô cũng kè kè theo nó, ko cho nó lấy nổi nửa giây tự do. Nhưng con người từ trước tới nay vẫn luôn ẩn chứa một sự kháng cự mạnh mẽ, càng bị kìm kẹp, nó càng khao khát muốn thoát ra. Biết Ơn của cô cũng vậy đấy, cuối cùng con bé cũng đã có thể thoát khỏi vòng tay của cô, thoát hoàn toàn rồi. Cô luôn gồng mình ôm chặt con để mong sao tránh cho con những tổn thương, nhưng cô đâu ngờ rằng, quá nhiều tình yêu thương nhiều khi cũng đủ sức giết chết 1 con người.
Biết Ơn nhớ ba nó đến mức phải lừa mẹ nó để được chạy đến thăm anh.. Nỗi nhớ đó quả thật rất khiến người ta cảm kích, nhưng liệu sự cảm kích ấy có đến nổi mắt anh khi mà con bé còn chưa kịp nở nụ cười cuối cùng với anh thì đã ra đi mãi mãi. Một vụ tai nạn xảy ra, một cuộc sống chớm nở kết thúc. Cô cứ như con thoi quay mãi, quay mãi, để rồi người dừng lại lại là đứa con bé bỏng của cô. Biết ơn dừng lại rồi. Nụ cười của nó cũng dừng lại rồi, chỉ còn những vệt nước dài trên khóe mắt là vẫn cứ đọng lại mãi trên gò má bé nhỏ, trong tâm trí điên dại của cô. “Tại sao con phải khóc? Đừng khóc! Hãy chỉ để một mình mẹ phải khóc vì người đàn ông đó là đủ rồi.” Cả ngày cô chỉ biết lẩm bẩm câu nói đó như một kẻ thiểu năng ngu ngốc.
Cuộc sống này là 1 bi kịch, hoàn toàn là 1 bi kịch.
...
Rít hết một bao thuốc, Hạ Vũ mệt mỏi quay trở lại phòng bệnh. Chỉ thấy cô vẫn nằm im lìm ở đó... cùng với 1 người đàn ông lạ mặt ngồi bên cạnh đang giữ tay cô khư khư.
- Mày là ai? – Hạ Vũ hùng hổ lao vào kéo hắn ta dậy. Trái với vẻ nôn nóng của Hạ Vũ, anh ta bình thản đến kì lạ mặc cho đôi mắt có lộ chút mệt mỏi, ưu phiền.
- Cậu là Hạ Vũ?!
- Tao đang hỏi mày là ai cơ mà?
- Đừng có tao – tao, mày – mày như thế, giống bọn du côn lắm. Tôi – cậu ko được sao, dù gì chúng ta cũng là bạn cùng trường, lại cùng khóa...
- Bạn cùng trường?!
- Phải! Có lẽ cậu ko biết tôi, mà cũng đúng thôi, 1 con người cao ngạo như cậu thì làm sao có đủ thời gian để mà để ý tới ai...
- Nói nhiều! Ta.. ah, tôi đang hỏi cậu là ai?
- Là 1 người giống cô ấy.
- Tức là sao?
- Một sinh viên ưu tú mà cũng phải hỏi lại câu “là sao” ư?
- Hừ.. Nếu cậu đến đây để châm biếm tôi thì tôi ko rảnh để nghe đâu.
- Tôi đây cũng ko rảnh để châm biếm anh đâu. Tôi tới đây cũng chỉ là vì cô ấy mà thôi.
- Cô ấy?! Hừ.. Thì ra là vậy.. Cô ta cũng quen nhanh gớm.. – nhìn bộ dạng đau lòng của anh ta dành cho Du mà trong lòng Hạ Vũ tự nhiên cũng nhói lên 1 cái, nhưng rồi lại cố tình giả lơ cười khẩy lộ vẻ coi thường.
- Ko nhanh đâu! Cô ấy đợi cậu bao nhiêu lâu thì tôi cũng đợi cô ấy từng đấy thời gian.
- Ah... Thì ra lại thêm 1 tên yêu đơn phương nữa.. Tôi ko hiểu cái tình yêu quái quỉ này có cái gì hay mà sao lại có nhiều người vơ nó vào người đến vậy. Họ còn ko hiểu thứ tình yêu này ngu ngốc lắm sao..
Hạ Vũ hơi nhíu mày. Ánh mắt ko giấu nổi sự ưu phiền. Phải! Tình yêu đó quả thật quá ngu ngốc, chẳng phải vì nó mà hai.. ah ko, cả 3 bọn họ đã trở thành như vậy hay sao.. Cả một thời son trẻ đều bị vùi dập trong lòng bàn tay của thứ tình yêu đơn phương đó, cả 1 đời là những nỗi day dứt ko nguôi..
- Đương nhiên là cậu ko thể hiểu, bởi cậu đã bao giờ thử đặt mình vào cô ấy 1 lần nào đâu.. Phải! Tình yêu đó quả thật quá ngu ngốc, cô ấy cũng rất là ngu ngốc.. chỉ có điều... nếu như cô ấy ko ngu ngốc như thế, thì liệu cậu có thể may mắn mà có được tình yêu trọn vẹn của cô ấy sao..?!
- Đó là chuyện giữa 2 chúng tôi, ko cần cậu phải chỉ giáo.
- Tôi chẳng muốn chỉ giáo gì hết, chỉ là muốn 1 lần nói cho hết, cho rõ những điều đang ám ảnh cô ấy. Có những điều ko nên nói ra thì tốt hơn, nhưng ngược lại cũng có những điều nhất định phải nói.
- Rốt cuộc cậu muốn nói gì đây?!
- Chúng ta ra ngoài hành lang rồi nói được ko?
Dù cho đó là 1 câu hỏi, thế nhưng Hạ Vũ vẫn còn chưa kịp trả lời thì đã phải lút cút theo sau anh ta ra phía băng ghế ở hành lang của bệnh viện. Anh ta ngồi đó, ánh mắt có chút ưu phiền nhưng gương mặt thì bình thản đến lạ kì. Rốt cuộc thì anh ta là ai? Quả thật, dáng vẻ điềm đạm, ôn hòa của anh ta khiến Hạ Vũ hoang mang đôi chút. Phút chốc, hình ảnh anh ta đau lòng nắm tay cô vừa nãy cứ luẩn quẩn trong đầu như một đốm lửa ma chơi đáng ghét khiến Hạ Vũ thấy bực mình cau có, tuy nhiên anh vẫn cố trấn tĩnh bước đến ngồi xuống bên cạnh anh ta.
- Hiện giờ, Du là vợ tôi.
- Sao??? – tin tức này đối với Vũ mà nói, quả thật đúng là sét đánh trúng tai.
- Phải! Chúng tôi đã lấy nhau.
- Cô ấy đồng ý?! – Hạ Vũ bất mãn, dành ánh nhìn hằn học về phía người đối diện. Anh đang bị sao thế này? Rõ ràng anh là người đã đẩy cô ấy ra xa mình trước, vậy mà khi cô ấy ra xa thật rồi, tại sao anh lại thấy tức tối, khó chịu.. Anh còn định làm khổ cô ấy đến khi nào mới chịu dừng lại đây.. Anh đúng là 1 thằng khốn, 1 thằng khốn hèn mọn..
- Ko! Tất nhiên là cô ấy sẽ ko bao giờ đồng ý, ngay cả khi cô ấy chết. Chẳng phải, điều đó cậu hiểu rõ hơn ai hết hay sao. Cô ấy yêu cậu, lúc nào cũng cố chấp yêu cậu. Tôi thua cậu ở chính sự cố chấp của cô ấy. :)
Hạ Vũ nhìn thấy nụ cười của người đàn ông bên cạnh mình mà ko khỏi sửng sốt. Giờ phút nào rồi mà anh ta còn cười nổi như thế. Rốt cuộc đang có chuyện quái gì xảy ra giữa 3 người bọn họ vậy??? Hạ Vũ chịu, đầu óc anh đang rối tung lên, ko thể đưa ra bất cứ câu trả lời nào hết, chỉ còn biết tròn mắt nhìn người bên cạnh.
- Nếu như nói đàn ông ko biết dùng thủ đoạn trong tình yêu thì đó là một sự sai lầm rất lớn. Cậu có tin ko? Tôi đã dùng thủ đoạn để ép cô ấy lấy tôi đấy..
- Hừ, thằng khốn..
Càng nhìn thấy dáng vẻ bình thản, điềm đạm đó, Hạ Vũ càng thấy máu trong người mình nóng lên. Hắn ta đang nói nhảm gì vậy, hắn ta dám dở trò với cô sao.. Hắn đã làm gì cô?! Làm gì?! Càng nghĩ, những ngón tay anh trên cổ áo của người đối diện càng siết chặt thêm..
- Đây là bệnh viện đó! Đừng có hung hăng như thế! Cậu có muốn nghe tôi nói tiếp ko đây?!
Câu nói buông ra như con át chủ bài đối với lý trí của Hạ Vũ hiện giờ, anh khẽ thở dài, dần dần nới lỏng những ngón tay.
- Rốt cuộc mày giở trò gì với cô ấy?!
- Cậu ghen hả?
- Cái GÌ?!
- Cậu có thể gạt cô ấy, gạt cả đời cũng được, thế nhưng cậu ko thể gạt được chính bản thân mình. Thật ra cậu có yêu cô ấy - 1 tình yêu bất bình thường.
- Mày đang nói nhảm gì thế?
Hạ Vũ thấy hơi chột dạ với câu khẳng định ấy. Anh có yêu cô ko? Anh thật sự cũng ko biết nữa. Tình yêu lúc nào cũng mập mờ, mơ hồ, ko rõ ràng, đâu phải chỉ cần một câu trả lời có hoặc ko là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện. Chỉ có điều nếu như anh yêu cô thật, thì tại sao lúc nào anh cũng có đủ nhẫn tâm để làm cô tổn thương, khiến cô đau đớn đến như thế. Còn nếu như là ko yêu, thì tại sao sau khi cô và Biêt Ơn bỏ đi, anh lại thấy căn nhà ấy trở nên lạnh lẽo đáng sợ đến nỗi anh ko dám quay trở về đó nữa, đêm nào cũng chỉ biết vùi mình trong những cuộc đua xe thâu đêm suốt sáng để gió có thể kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ của anh..
- Tôi có nói nhảm hay ko, chắc hẳn cậu phải rõ. Đây! Cầm lấy đi.
Vừa nói, anh ta vừa chìa ra trước mặt Hạ Vũ một túi bìa hồ sơ xam xám.
- Gì vậy? – Như 1 phản xạ, Hạ Vũ thẫn thờ đưa tay ra đón lấy nó.
- Thứ mà cả anh lẫn cô ấy đều sợ phải đối mặt, nhóm máu và ADN của Biết Ơn.
Nghe thấy hai chữ Biết Ơn, mắt Hạ Vũ sáng lên, như 1 người mê lâu ngày sực tỉnh.
- Biết Ơn?! Con bé đâu rồi? Nó đến cùng cậu chứ? Nó ở đâu.. Ở đâu rồi?!
Anh bật dậy, ngơ ngác đưa mắt tìm. Trông bộ dạng đến là nhếch nhác. Lâu.. đã rất lâu rồi, anh ko còn có cơ hội được nhìn thấy con bé nữa. Anh nhớ nó kinh khủng, nỗi nhớ đó lớn hơn tất cả sự cố gắng quên đi của anh, nhưng lại nhỏ hơn sự tức giận của cô. Mặc dù nhớ, rất nhớ con nhưng anh lại ko dám tìm đến gặp, vì chỉ sợ nếu chẳng may làm cho cô giận quá, cô sẽ lại mang Biết Ơn của anh bỏ đến nơi mà anh sẽ chẳng bao giờ tìm được thì còn nguy nữa. Vậy nên mỗi chiều anh chỉ biết đến thật sớm rồi lại đứng lén lút trước cổng trường, chờ đợi khoảnh khắc con tan học rồi theo mẹ nó về nhà. Tuy nhiên, chiều hôm đó Hạ Vũ đã đứng ở đấy đợi mãi, đợi cho đến tận khi nhìn ông bảo vệ ra đóng cánh cửa sắt kẽo kẹt đó ngay trước mắt mình mà anh vẫn ko thấy Biết Ơn bé nhỏ của anh đâu. Một tuần tiếp theo, anh vẫn đứng ở đấy đợi cho đến khi lũ trẻ ùa ra rồi lại ùa về để anh trơ trọi 1 mình ở lại thì anh vẫn ko thấy Biết Ơn đâu hết. Anh có chút phân vân, lo lắng nhưng rồi vẫn quyết tâm vòng xe đến nhà 2 mẹ con họ để xem sao thì chỉ thấy hàng xóm bên cạnh nói cô đã trả phòng và dọn đi cùng với 1 người đàn ông được 1 tuần rồi. Anh tức giận nhưng bên cạnh đó vẫn là chút bất lực vì đã ko thể nào thay đổi được điều gì. Chính anh là người đã đẩy 2 mẹ con họ ra xa cuộc sống của anh trước, giờ muốn níu lại, liệu có còn kịp?! Nỗi hoang mang đó cứ lớn dần lên theo vòng quay 110km/h từ lúc nào ko hay.. Tình yêu thường lớn lên từ những điều bình dị, hình ảnh 2 mẹ con họ ko biết bắt đầu từ khi nào đã ăn sâu vào tâm trí anh 1 cách sâu sắc như thế.. Từng đợt gió ùa qua, dù có mạnh đến đâu cũng ko thể thổi khô những hồi ức về cô trong anh cho được.
- Đừng tìm nữa. Con bé ko đến đâu, ko thể đến được nữa đâu. Giờ nó ở cách xa chúng ta lắm... thật sự rất xa...
Trong suốt đoạn hội thoại dài, đây là lần đầu tiên Hạ Vũ nghe thấy anh ta thở dài. Tiếng thở dài đó quả thật cứ như một lưỡi dao cùn, dù ko cứa đứt được da thịt của anh nhưng cũng khiến anh thấy se sắt..
- Là sao? Biết Ơn đi đâu? Biết Ơn của tôi đi đâu rồi?
- Hừ, Cậu còn biết đó là Biết Ơn của cậu sao? Cậu đã để hai mẹ con họ phải chịu khổ bên ngoài trong suốt 1 thời gian như thế mà vẫn còn tư cách nhận làm ba nó hay sao? Sao nó lại vô phúc có 1 người ba như cậu ko biết, cậu làm khổ mẹ nó là quá đủ rồi, tại sao lại còn nhẫn tâm làm khổ cả một đứa trẻ bé bỏng xinh xắn như thế.. – có lẽ người bên cạnh đã ko còn giữ nổi sự bình tĩnh, anh ta bật dậy, hùng hổ lấy tay ẩy vào người Hạ Vũ.
- Tôi hỏi... BIẾT ƠN CỦA TÔI ĐÂU RỒI?
- Nó chết rồi. Vì đi tìm cậu mà nó đã bị người ta đâm chết rồi.
- Không đúng! Cậu nói láo. Sao nó có thể bị người ta đâm dễ dàng như thế.. Chết rồi?! Cậu đang đùa sao?
- Phải! Tôi cũng rất mong đây là một trò đùa, nhưng chỉ tiếc là kết quả của trò đùa này lại là thật, là một nỗi đau dai dẳng.
- Ko.. Ko phải... Tôi ko tinnnnnnnnnnn...
...
Nhiều ngày tháng sau đó, Hạ Vũ vẫn ko thể nào đối mặt được với sự thật này. Anh ko biết trân trọng, anh vô tình, anh nhẫn tâm ko giữ con bé lại, cho nên cuối cùng con bé cũng vô tình với anh mà bỏ đi thật rồi. Con bé ko quay trở lại nữa, vình viễn cũng ko thể trở lại bên cạnh anh nữa. Dù có bao nhiêu niềm ân hận cộng lại thì kết quả cũng chẳng thể thay đổi được nữa rồi.. Giờ mới hiểu ra sự ân hận của mình lớn đến dường nào, liệu có phải đã quá muộn rồi ko?!
- Coi chừng! Trời mưa rồi.. Lại đây nào!
Đúng là trời mưa thật. Một vài giọt nước mát rượi rớt xuống khuôn mặt Hạ Vũ khiến cho đôi mắt của anh có thể tỉnh táo hơn đôi chút. Trước mặt anh, ko biết từ khi nào đã xuất hiện hình dáng quen thuộc. Hạ Vũ đã đứng đợi ở đây, đợi rất lâu rồi, cốt chỉ là để có thể trông thấy cô, nhưng trông thấy cô rồi thì sao chứ, ngay cả cánh tay đưa ra để với theo cô, anh cũng ko dám, mà ngay cả khi có dám thì cũng chắc rằng cô sẽ chấp nhận?! Anh còn tư cách gì để mà giữ cô đây? Liệu anh có thể cho cô niềm hạnh phúc mà cô mong muốn hay sẽ lại tiếp tục tạo ra những đau đớn mà cô đã phải chịu.. ?! Hạnh phúc nhiều khi cũng phải nhường chỗ cho buông tay...
Bên kia con đường, 2 con người đó đứng chung nhau một chiếc ô nhỏ xíu nhưng sao vẫn thấy ấm áp vô cùng, vì dù chiếc ô đó có nhỏ đến đâu đi nữa thì cô cũng sẽ ko bị ướt, anh ta chắc chắn sẽ ko giống anh, chắc chắn sẽ là một cái ô đủ rộng để chở che cho cô trong cuộc đời bộn bề này. Rồi trong 1 khoảnh khắc nào đó, anh trông thấy cô cười – nụ cười mà đã lâu lắm rồi anh ko còn may mắn để được trông thấy nữa. Hj, ko biết là do nước mắt hay nước mưa quá lớn nữa mà khi trông thấy nụ cười ấy, tầm nhìn của anh cừ mờ dần, mờ dần, đến khi đưa tay lên quệt hết những vệt nước ko được chào đón đó thì bóng dáng 2 con người che chung 1 chiếc ô ấy cũng đã biến mất từ lúc nào.
Cuộc đời ai rồi cũng có sai lầm, nếu như anh chính là sự sai lầm của cuộc đời cô thì hãy để anh ta là cách sửa chữa sai lầm đó đi. Chẳng khi nào sai lầm có thể tự sửa chữa sai lầm được cả, đành phải nhờ đến tác động bên ngoài mà thôi. Cô nói đúng, lần này giữa hai người phải nói lời tạm biệt thật rồi...
Hạ Vũ khẽ thở dài rồi ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt, đâu đó trên kia dường như anh đang nhìn thấy nụ cười của Biết Ơn vẫn dành cho anh giống như trước kia, vậy nên Hạ Vũ cũng nhoẻn miệng cười. Thật ra, đâu phải chỉ có 1 mình cô, lâu lắm rồi Hạ Vũ cũng ko thể nhoẻn miệng cười 1 cách thuần thục như thế này được nữa. Có lẽ anh phải nên cảm ơn sự trêu đùa của số phận, vì cuối cùng trò đùa này cũng có 1 cái kết hợp lý rồi. Tuy ko hoàn mỹ nhưng cũng khá trọn vẹn rồi. Bất cứ điều gì cũng có giá của nó, anh nợ cô, kiếp này sẽ từ từ trả, nếu vẫn chưa trả hết, thì kiếp sau nhất định anh sẽ là người tìm cô, là người yêu cô trước, sẽ ko để cô đau đớn vì mình như thế này nữa... Một kiếp là quá nhiều rồi... vết thương lòng này, đến 1 lúc nào đó, tất cả chúng ta sẽ cùng khỏi thôi...
- Hạnh phúc em nhé!
Dưới làn mưa phùn trở lạnh, Hạ Vũ ngạo nghễ bước đi, dần dần ẩn khuất trong dòng người tấp nập nhộn nhịp.
--------- THE END -----------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét