Pages

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

“Chồng có thể bỏ nhưng bố mẹ thì chỉ có 1”



“Chồng có thể bỏ nhưng bố mẹ thì chỉ có 1”
Từ ngày lấy chồng, Tết nào cũng như ngày tận thế! Năm nay chỉ vì mình muốn được ở lại ăn Tết cùng ông bà ngoại mà chồng mình đã phũ phàng chìa đơn ly hôn ra...

“Chồng có thể bỏ nhưng bố mẹ thì chỉ có 1”
Mình tủi thân và thương bố mẹ vô cùng. Lòng mình quyết tâm rồi nhưng tim sao vẫn đau thế này..
Bài viết "'Hầu hết phụ nữ đều ghét về quê chồng ăn Tết'" của bạn gãi đúng chỗ ngứa của mình. Đang giờ làm việc, mình cũng phải thu xếp ngồi viết đôi lời tâm sự đây.
Năm nay mình quyết rồi, dù trời sập đi chăng nữa, mình vẫn về nhà mẹ đẻ ăn Tết. Mình chẳng lý do lý trấu gì lòe chồng hết. Mình nói thẳng là mình không muốn làm người con bất hiếu, mình muốn sum họp với gia đình mình.
Không nhắc tới thì thôi, đụng đến chuyện này là mình lại trào nước mắt và cảm giác uất nghẹn lắm. Mọi người biết không, mình về nhà chồng đến nay ngót nghét 7 năm mà chưa 1 lần cùng bố mẹ đón Tết.
Chồng mình quê Thái Bình, mình ở Vinh. Nhà chồng mình còn cổ hủ, phong kiến nên bó buộc nhiều thứ lắm. Bố mẹ chồng yêu cầu vợ chồng mình và cháu phải về quê ăn Tết, ăn xong hóa vàng và giỗ cụ nội vào mùng 5 Tết rồi muốn đi đâu thì đi.

Nhưng năm nay thì khác. Tháng 6 vừa rồi, bố mình phát hiện bị ung thư vòm họng. Nửa năm chạy chữa thì cũng hòm hòm. Nhưng bệnh này thì mọi người biết đấy, chỉ kéo dài được thêm 1 vài năm.
Thế là năm nào cũng như năm nào, đến chiều mùng 5, muộn thì sáng mùng 6 mình mới lật đật về quê ngoại 1, 2 ngày với bố mẹ đẻ. Có khi còn chẳng được về vì có năm mùng 6 Tết đã phải đi làm rồi.
Mình tủi thân và thương bố mẹ vô cùng. Giao thừa gọi điện về, nghe giọng bố mẹ nói, lúc nào mình cũng khóc. Từ ngày lấy chồng, Tết nào mình cũng thấy như ngày tận thế. Ngày xuân đoàn viên, gia đình sum họp ấm áp của bao người, nhưng đối với mình và bố mẹ mình, đó là ngày cô độc, buồn tủi nhất.
Mình hối hận nhiều lắm. Bố mẹ mình già rồi, lại có mỗi mình là con độc nhất. Ngày xưa ông bà đã tỏ ý muốn mình về Vinh làm việc rồi lấy chồng ở đó cho gần cha mẹ, nhưng mình nhất nhất không nghe. Lúc đó, mình tham vọng tiến thân ở Hà Nội và cũng trót yêu chồng mình rồi nên bất hiếu.
Mình không ngờ gia đình chồng và chồng lại gia trưởng cực độ như thế. Chỉ cần mình mở miệng xin về quê ngoại ngày Tết, điệp khúc “Thuyền theo lái, gái theo chồng” sẽ được chồng và mẹ chồng nhắc lại cho nhớ.
Có 1 năm, mình cố nài nỉ mẹ chồng thì bà nổi xung, dằn dỗi. Bố chồng còn gọi điện hẳn cho thông gia, trình bày rõ quan điểm “Dâu con nhà tôi phải ăn Tết quê chồng. Ông bà thông cảm. Tôi sẽ bảo cháu sắp xếp dịp khác về thăm ông bà”.
Từ đó, mình chẳng bao giờ xin xỏ chồng và bố mẹ chồng về quê ăn Tết đằng ngoại nữa. Mình không muốn ầm ĩ cửa nhà, cũng không muốn bố mẹ đẻ bị thông gia gọi điện "mát mẻ". Mình thà nhẫn nhịn, khi rảnh thì thu xếp về thăm bố mẹ còn hơn.
Nhưng năm nay thì khác. Tháng 6 vừa rồi, bố mình phát hiện bị ung thư vòm họng. Nửa năm chạy chữa cũng hòm hòm. Nhưng bệnh này thì mọi người biết đấy, chỉ kéo dài được thêm 1 vài năm. Vì thế, năm nay mình muốn ở quê ngoại để gần gũi, chăm sóc bố.
Mình đã bàn với chồng chuyện này và cũng gọi điện xin phép mẹ chồng. Mình nghĩ, nhà chồng khó tính, gia trưởng đến đâu cũng phải có tình người. Trong hoàn cảnh éo le của mình, bố mẹ chắc cũng sẽ thông cảm.
Nhưng tất cả những gì mình nghĩ đều trật lất. Cả chồng và bố mẹ chồng đang làm ầm ĩ, xơi xơi mắng chửi mình.
Nguyên văn những gì chồng mình nói “Cô làm sao thế. Cả năm rồi bố trị bệnh trên đây, cô ở gần chăm sóc còn chưa đủ sao mà mấy ngày Tết còn đòi mò về. Cô là loại vợ, loại dâu con kiểu gì thế. Cô định bôi tro trát chấu vào mặt tôi và bố mẹ à. Làm gì có chuyện con gái đi lấy chồng còn dám về nhà mẹ đẻ ăn Tết. Tôi cấm”.
Bố mẹ chồng cũng đã gọi điện lên, không tiếc lời xỉ vả mình láo toét, đầu toàn đất không biết suy nghĩ, không biết đối nhân xử thế. Lí lẽ của ông bà là “Ngày thường về nhà ngoại không cấm, thiếu gì ngày...”.
Chẳng hiểu ông bà không hiểu thật hay cố tình không hiểu. Ngày Tết là ngày đoàn viên, ông bà mong con cái đoàn tụ thì bố mẹ mình cũng vậy. Hơn nữa, ông bà nội con đàn cháu đống, thiếu 1 đứa chết ai, bố mẹ mình thì chỉ có mình là con độc nhất.
Bố mẹ chồng lại chơi bài cũ, gọi về “xin phép” thông gia cho con gái ăn Tết nhà chồng. Bố mẹ mình thương con, sợ con gặp rắc rối, gọi điện lên khuyên nhủ cứ ăn Tết nhà chồng rồi về thăm bố mẹ sau cũng được.
Nhưng mình đã quyết tâm rồi, mình sẽ không thỏa hiệp đâu. Trước đây mình chỉ cho rằng chồng và gia đình chồng gia trưởng, cổ hủ song giờ mới thấy rằng họ độc ác nữa.
Hôm qua, chồng đập lá đơn li hôn xuống bàn nói mình muốn về quê ngoại ăn Tết thì ký đơn đi rồi hãy về. Mình cũng chẳng sợ, ký đơn rồi đi thẳng vào phòng.
Chồng mình tức tối lắm, mặt anh tái mét đi, sau đó anh la hét, chửi bới. Bữa sáng nay, anh ấy chỉ tay vào mặt mình “Cô giỏi. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng để quay đầu. Nếu không, lát nữa tôi sẽ đi nộp đơn”.
Mình chỉ nói duy nhất 1 câu với anh “Em đã quyết rồi. 7 năm nay em đã là đứa con bất hiếu. Bố em sắp mất, cơ hội để em sửa sai không nhiều. Chồng có thể bỏ nhưng bố mẹ thì chỉ có 1”.
Lòng mình quyết tâm rồi nhưng tim sao vẫn đau thế này...


0 nhận xét:

Đăng nhận xét