Pages

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

19 tuổi, tự ý ra mắt nhà người yêu


19 tuổi, tự ý ra mắt nhà người yêu
Tôi đã đạp xe hơn 13 cây số để ra mắt gia đình anh (Ảnh minh họa)

Món quà Tết tôi biếu gia đình anh chỉ vỏn vẻn: một gói chè Thái Ngyên, một chai nước mắm và một gói bột canh.
Tôi là một cô gái 9X đời đầu và lẽ dĩ nhiên là tôi cũng “can đảm” hơn so với thế hệ anh chị đi trước. Chẳng thế mà cứ mỗi lần Tết đến, nhớ lại chuyện năm nào, tôi lại bật cười về sự “can đảm” đến ngốc nghếch của mình. Ấy là năm đầu tiên tôi “tự mình ra mắt” gia đình nhà người yêu.
Anh hơn tôi 16 tuổi. Số tuổi đó chưa hẳn đã là một khoảng cách quá dài, nhưng cũng đủ để làm nên rào cản giữa chúng tôi. Biết tôi yêu anh, mẹ tôi đã phản đối kịch liệt. Bà phân tích cho tôi rất nhiều, rất nhiều. Giữa ba và mẹ tôi chỉ cách nhau tám tuổi, nhưng đã có những chênh lệch không thể lấp đầy, đằng này tôi với anh chênh nhau tận 16 tuổi! Tôi biết ba mẹ thương con, tôi hoàn toàn thấu hiểu những nỗi lo lắng ấy của ba mẹ. Nhưng tôi không thể nghe lời bởi trái tim minh đã thực sự lạc nhịp. Tôi yêu anh, đó là một tình yêu đích thực chứ không phải là thứ tình cảm ngưỡng mộ một người đàn ông hài hước và có vốn sống phong phú.
Nhưng anh không can đảm hay “mù quáng” được như tôi. Anh là một người đàn ông trưởng thành và anh lý trí của anh đã thắng, hoặc tình yêu của anh dành cho tôi cũng không đủ nhiều. Anh nói lời chia tay, tôi đau đớn, nhưng vẫn muốn níu kéo anh ở lại.
Và Tết năm đó, tôi đã tự mình ra mắt.
Lúc đó, tôi mới là một cô gái 19 tuổi. Tuổi đó còn quá trẻ, quá bồng bột nhưng người ta sống và yêu bằng tất cả những gì thôi thúc trong trái tim mình.
Tôi đạp xe 13 cây số để sang nhà anh, với những gói quà Tết mà tôi đã cẩn thận lựa chọn với suy nghĩ của một cô nhóc 19 chưa đủ trải nghiệm nhưng thừa sự ngông cuồng: một gói chè Thái Nguyên, một chai nước mắm và một gói bột canh. Tất cả vỏn vẹn chỉ có thế. Tôi đang là sinh năm nhất và những món quà đó là giá trị của những đồng tiền tôi đã tiết kiệm được trong những ngày đi học.
19 tuổi, tự ý ra mắt nhà người yêu, Bạn trẻ - Cuộc sống, chuc tet, chuyen tinh yeu, tinh yeu gioi tre, ban tre, bao, hanh phuc, yeu thuong, ban tre cuoc song, bao phu nu, bao gia dinh
Tôi càng theo đuổi thì anh càng vô tâm, hờ hững (Ảnh minh họa)
Sự xuất hiện đột ngột của tôi trước cổng nhà đã khiến anh rất ngạc nhiên. Anh không nỡ bảo tôi về. Anh dắt chiếc xe đạp xanh của tôi dựng ở sân rồi nói tôi vào trong nhà ngồi uống nước. Khi cái đầu nóng của tôi dịu bớt lại thì tự bản thân tôi cảm thấy xấu hổ. Không biết ba mẹ sẽ có cảm giác như thế nào khi biết tôi một mình sang đây với ý nghĩ là sẽ ra mắt gia đình người ta?
Một cành đào Tết dịu dàng nở, màu sắc hồng phải sáng lên dưới những ngọn đèn nháy. Một đĩa bánh mứt đầy, rất đậm không khí Tết nhưng tôi không cảm thấy điều ấy. Trước mặt tôi chỉ có anh đang lặng lẽ ngồi nhìn túi quà mà tôi chuẩn bị.
Cái gì tự ý mình làm thường cũng không có kết quả tốt đẹp. Ngồi trước mặt tôi là một người đàn ông đủ chín chắn, đủ khôn ngoan để biết những gì cần nắm giữ và cần buông tay. Anh hơn tôi 16 tuổi và dù tình yêu có thể xóa nhòa mọi khoảng cách thì nó vẫn bị mắc lại bởi những ánh mắt của người đời. Và thứ tình cảm đó, tôi càng đuổi theo thì anh lại càng vô tâm, hờ hững. Cho đến bây giờ, tôi cũng vẫn không hiểu nổi là anh yêu tôi và muốn hy sinh vì tôi, hay đơn giản là tình yêu của anh dành cho tôi không đủ để thắng mọi dị nghị của người đời.
Cũng may cho tôi, lần ấy bố mẹ anh đi chúc Tết không có nhà. Chúng tôi cứ ngồi như thế, như thế mãi, khi ánh mặt trời mùa xuân đã au đỏ báo gần cuối chiều. Tôi nhấp một miếng mứt bí, thấy cổ họng mình đắng nghét lại. Những giọt nước mắt tôi đã cố gắng ngăn không cho chảy xuống. Tôi là một cô nhóc 19 tuổi ngông cuồng không thể khóc.
Tôi lại đạp những vòng xe. Dọc đường, những đoàn người xúng xính trong những bộ cánh đẹp nhất rủ nhau đi chúc Tết. Họ vui mừng và cười nhưng nước mắt thì thấm ướt mi tôi. Dù tôi có cứng đầu đến đâu thì tôi vẫn là một đứa trẻ.
Những năm tháng sau này, tôi không biết nên khóc hay nên cười vì sự khờ dại ấy của mình. Tôi giờ cũng chẳng lớn hơn so với ngày ấy là bao nhưng những gì đã trải qua khiến cho lòng nhiệt tình của tôi cũng đã giảm đi một nửa. Có lẽ trong cuộc đời tôi, lần “tự ý ra mắt” ấy sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Trong cuộc đời tôi, sự nhiệt thành ấy đối với tình yêu là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng.
Câu chuyện của tôi kết thúc như bây giờ không biết là có hậu hay không. Nhưng qua Tết này, anh ấy sẽ cưới vợ. Một cô gái hơn tôi bốn tuổi. Tôi không biết cô gái ấy có lấp đầy được sự “không hợp nhau” giữa hai người không. Nhưng dù sao tôi cũng chúc phúc cho hai người, dù với tôi, một nửa trong lòng đã rạn vỡ.
Tôi vẫn là một cô gái trẻ. Một mùa xuân nữa sẽ đến và tô hồng đôi má tôi. Tôi tự an ủi mình thế.
Và tôi để góc khuất trong lần đầu ra mắt kia sẽ theo gió xuân bay cùng với cánh bướm ngoài kia.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét